Chương 28

Hãy cứ sống bằng lời yêu chân thật.

Dù cuộc đời không là những giấc mơ.

Có đôi khi đời tàn nhẫn vô bờ.

Vẫn phải sống để tập lòng kiên nhẫn.

Hãy cứ yêu bằng trái tim thành khẩn.

Dù tình người chỉ quanh quẩn lợi danh.

Và con tim nhiều khi phải tranh giành.

Khi thất bại , hãy yêu thêm lần nữa.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Hạ Hàn Lăng ngồi trong hà tay cầm cầm ít hồ sơ kiểm duyệt. Bên phải ông là Vũ Thu Nhi, hiền dịu vừa rót trà cho ông lâu lâu lướt cái điện thoại. Hỏi sao hai người ở đây, đương nhiên là chò Hạ Hoằng Diên và Hạ Tuyết rồi.

Vũ Thu Nhi năm nay 54 tuổi, tứ tuần tuổi rồi nhưng đã được bảo dưỡng thật tốt. Trắng nõn mềm mại khuôn mặt nhanh tao khí chất, bà gả cho Hạ Hàn Lăng khi ông 22 tuổi. Đến nay sinh cho Hạ Hàn Lăng 4 đứa con.

Hạ Hàn Minh 32 tuổi con đầu của hai người đang là Tổng giám đốc ngành kinh doanh thuế của W-T, Hạ Tuyên Duyệt 28 tuổi phó tổng của phóng dấu giá tranh sơn dầu nghệ thuật, đứa thứ 3 là Hạ Vãn Nhi năm nay 18 tuổi đang là học sinh trường A.M hoàng gia, cùng Hạ Văn Tần 16 tuổi năm nay đang học sơ trung trướng A.M với Hạ Vãn Nhi.

Hạ Hoằng Diên là đứa con của Vãn Gia Nghi, vốn là bạn của Vũ Thu Nhi từ khi còn sơ trung, hai người như chị em mặc dù không cùng dòng máu. Năm Hạ Hoằng Diên 3 tuổi, cha mẹ trong một lần đi leo núi với nhau liền tính không biết rơi xuống vách núi chết. Lúc đó tìm thấy người Hạ Hoằng Diên 3 tuổi nằm trong bẩy nhầy máu của Vãn Gia Nghi và chồng của nàng ta là Mộ Hoành.

Vì bảo vệ mạng sống của Hoàng Diên mà nàng ta và chồng nàng ta làm đệm thịt cho hắn sống sót. Vì không biết gia cảnh của Vãn Gia Nghi cùng Mộ Hoành, Vũ Thu Nhi liền đem Hạ Hoằng Diên về sống chung, đổi họ Mộ của Hạ Hoằng Diên thành họ Hạ. Từ đó Hạ gia có Hạ Hoằng Diên đứng thứ 3 trước Hạ Vãn Nhi.

Chuyện này có Hạ Hàn Minh, mấy vυ" nuôi lâu năm trong nhà cùng hai vợ chồng Hạ Hàn Lăng biết. Vậy nên những năm này thái độ của Hạ Hàn Minh không nóng không lạnh đối với Hạ Hàn Lăng và Vũ Thu Nhi liền không đáng kể. Kể ra không phải bà không biết mà nhà chỉ có Hạ Hoằng Diên không mở lòng với ai đó, tình tình không nói nhiều kể từ khi lên năm tuổi nên với gia đình bà ngày càng xa cách.

Nhưng cũng có một số chuyện mà không ai biết, nó vốn là vết nhơ của bà theo năm tháng.

Hạ Hàn Minh vốn không phải con của Hạ Hàn Lăng... Chuyện này những người liên lụy năm đó liền biến mất, bí mật mãi mãi bị chôn vùi không ai biết.

Vũ Thu Nhi sau bà rất hiền lành, đã gả cho Hạ gia liền theo hết thảy Hạ gia. Hạ Tuyết gia cảnh Vũ Thu Nhi không hiếm lạ, lại rất yêu thương đứa cháu nhỏ này, chuyện Hạ Tuyết thay đổi, Vũ Thu Nhi cũng không nói gì cũng không tức giận mặc kệ cô làm càn. Bới năm đó chính mà nghe trộm Hạ Tuyết và Hạ Hàn Lăng cuộc nói chuyện đâu. Năm đó Hạ Tuyết 18 tuổi, vì do Vũ Thu Nhi mắc bận công việc ở thành phố N nên không thể lần cuối trước khi Hạ Tuyết đến Nước A mà gặp cô.

Lần này bà chính là phải hảo hảo mà gặp Hạ Tuyết, xem xem 5 năm nay Hạ Tuyết tiểu cô nương đó đã trưởng thành thế nào rồi nga. Hảo mong chờ a... Những năm này Hạ Tuyết chắc mệt mỏi lắm đây.

Vũ Thu Nhi thở dài, khuôn mặt xinh đẹp đã xuất hiện nếp nhăn nơi khóe mắt liền nheo lại, mong chờ nhìn ra cửa lớn. Tuyết nhi a, khi nào chính con về đi.... Dì thật nhớ con đâu. Đứa cháu gái đáng thương.

Hạ Tuyết gật gù, khuôn mặt nhắm tít lại bám vào cánh tay Hạ Hoằng Diên mà vào Hạ gia. Cô buồn ngủ quá, chính là hôm qua lên máy bay mà chả ngủ được chút nào vì trước cô có con nít đâu, không quậy phá cũng khóc to khiến cô không thể nào ngủ được... Thật là thằng nhóc quậy phá a...

Hạ Hàn Minh liếc nhìn Hạ Tuyết cùng Hạ Hoằng Diên một thâm ý. Chính mình đi vào nhà nhìn hai người ngồi ở phòng khách chờ ai đó đâu.

- Tuyết nhi, con đã về... Dì rất nhớ con...

Vũ Thu Nhi thấy khuôn mặt xinh đẹp Hạ Tuyết gật gà gật gù đi vào với Hạ Hoằng Diên. Cũng chả để ý Hạ Hoằng Diên nhìn mình ra sao, lập lức đẩy hắn ra ôm chầm lấy Hạ Tuyết. Hạ Hoằng Diên nhìn thấy Hạ Tuyết rời khỏi chính mình, liếc nhìn thấy là mẹ mình đẩy chính mình ra. Hắn cúi đầu thấp xuống nhìn dưới đất. Mang thao ẩn ý chào hỏi Vũ Thu Nhi...

- Mẹ con đã về.

- Chào con Hoằng Diên, chào mừng con trở về nhà.

Vũ Thu Nhi liếc nhìn sang Hạ Hoằng Dien, khuôn mặt đã có tuổi của bà cũng không lạnh không nhạt chào lại hắn. Nhìn trong lòng Hạ Tuyết đã lần nữa lâm vào hôn mê... vì do quá buồn ngủ. Vũ Thu Nhi thở dài, kêu Hạ Hàn Minh lại.

- Tiểu Minh Minh, con bế Tuyết nhi lên phòng nghỉ ngơi đi, con bé hôm nay mới về, mùi giờ chênh lệch nên ngủ rồi.

Hạ Hàn Minh nhìn Hạ Tuyế thở dài, không nguyện ý đứng dậy bế Hạ Tuyết lên lầu. Mặc kệ ánh mắt của Hạ Hoằng Diên cùng Hạ Văn Tần đang đứng phía sau Hạ Tuyết nhìn ra sao.

- Hoằng Diên, Văn Tần hai con vào nhà ngồi nghỉ đi, có vẻ nhìn hai đứa rất mệt.

Vũ Thu Nhi đi đến bên cạnh chồng mình đang phê duyệt các đề dự án ở sofa cách đó không xa. Nhanh chóng kêu Hạ Hoằng Diên và Hạ Văn Tần lại ngồi xuống.

Hạ Hoằng Diên thâm ý liếc nhìn Hạ Hàn Minh đang bế Hạ Tuyết lên cầu thanh, thu hồi ánh mắt rồi cùng Hạ Văn Tần lại ghế nói chuyện với Hạ Hàn Lăng.

...

Hạ Hàn Minh nhanh chóng đặt Hạ Tuyết lên giường của mình. Nhìn cô nhắm mắt ngủ, Hạ Hàn Minh từ khuôn mặt lạnh lùng chuyển dần sang chút ôn nhu. Nhìn thấy Hạ Tuyết hai mắt nhắm nghiền hơi thở đều đều tựa như ngủ, Hạ Hàn Minh giơ tay vén tóc mái của Hạ Tuyết dịch sang một bên.

- Anh Minh Minh, Thạch gia như thế nào rồi...?

Hạ Hàn Minh cũng không giật mình, chính mình cứ tiếp tục vén tóc mái của Hạ Tuyết. Khi nhìn thấy vế xẹo một đường dài bên trán trái của Hạ Tuyết, hắn vuốt ve nó giọng nói không còn lạnh lùng như lúc gặp nàng nữa mà liền đổi đến thành ôn nhu như nước nói với Hạ Tuyết. Những năm nay vì sao hắn lại như vậy đối với cô.

- Tiểu Tuyết, anh điều tra được trong 5 năm này Thạch Dạ ông ta đã thu mua khu đất phía Đông của Mạc Lan điều hành dự án xây dựng thế lực ở đó. Năm đó ông ta lấy Sát gϊếŧ cha em, lần này ông ta muốn lập thêm bang phái nữa hình như là để gϊếŧ em. Nghe những năm nay, sự thay đổi của em làm ông ta thêm nghi ngờ. Còn nữa Thạch Thiệu Hiên hai năm trước sang nước K hình như cũng sẽ có mặt ở Hạ gia vào ngày kỷ niệm này.

- Anh Minh Minh, những năm nay anh và bác vất vả rồi...

- Không sao, cha em cũng là chú anh, ông ấy cùng mợ nhỏ chết oan thì anh hướng một phần sức này thì có là bao, tiểu Tuyết, sau này có anh luôn đứng phía sau anh bảo hộ em nên em đừng lo lắng. Chú và mợ nhô chắc chắn sẽ thông cảm cho em mà...

- Ừm... Cảm ơn anh, Hàn Minh

Hạ Hàn Minh ôn nhu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đã trưởng thành theo năm tháng của Hạ Tuyết, cúi xuống hôn lên trán cô song quay lại vẻ mặt lạnh lùng của mình rời khỏi phòng. Hạ Hàn Minh đóng cửa lại, chính mình khuôn mặt lạnh lùng mang theo ưu thương đựa vào cánh cửa. Hai tay ôm lấy mặt mình, không ai biết tiếng khóc âm thầm rơi xuống khóe mắt của hắn.

Tiểu Tuyết, anh mãi đứng phía sau bảo hộ em, đứa em gái đáng thương của anh... Đứa em gái theo năm thắng dần biến mất.

Hạ Tuyết nhắm mắt, nước mắt dọc theo gò má rơi xuống gối trắng thất thược ướt một mảng lớn. Hạ Tuyết vào những năm năm kia, biết hết về ký ức của Hạ Tuyết cũ, biết cô những ngày ăn chơi xa đọa của cô là làm gì, biết sự lạnh lùng của Hạ Hàn Minh là gì, biết sự yêu thương của Thạch Thiệu Hiên là gì?

''Ưu'' mang theo ưu thương niệm khổ được Hạ Tuyết lập nên. " Niệm" mang theo chấp niệm ưu sầu vào dĩ vãng được Hạ Tuyết bồi dạy. Cô không có nhiều võ, chỉ có thể dùng hết sức lực cùng kẻ mạnh lập thành bang chống trả lại Thạch Dạ, mang theo "Ưu""Niệm" mà dành cho trả thù.

Một tình báo thông tin, một ám thất dạ thanh sát thủ do sư phụ bồi nên.

Những năm nay sống cũng cực khổ, đóng kịch nhiều như vậy cũng chán rồi. Thạch Dạ chắc chắn ông phải trả lại mạng cho cha mẹ tôi... Thạch Dạ... Tôi hận ông lão cáo già. Hận anh Thạch Thiệu Hiên... Hận anh bởi vì anh là con của ông ta... Hận anh vì cha anh đã phá hủy đi gia đình của tôi... Hận anh mang đi hạnh phúc đầu đời của tôi, manh theo hy vong cùng tình yêu đạp nát dưới chân.

Vì thương mà sầu mà bệnh, vì thương mà sợ mà lo.

Dứt thương không còn sầu bệnh, lo sợ làm sao tìm về?

Vì yêu mà đau mà ốm, vì yêu mà hãi mà kinh.

Thôi yêu không còn đau ốm, kinh hãi làm chi được mình.

Bởi thế đừng thương yêu, lỡ biệt ly là khổ.

Không yêu thương ruồng bỏ, bịn rịn chẳng vương...

Không cần kiếp sau gặp lại

Chỉ mong đời này kết duyên

Thế gian duy nhất một chuyện

Nguyện nắm tay em đến già.

- Thạch Thiệu Hiên-