Chương 27

Cuộc đời dẫu có bể dâu

Bên nhau ta hãy quên sầu, cùng vui.

Đem tinh hoa hiến dâng đời,

Lấy tình chân thật gửi người tri âm.

Hạ Tuyết nhìn khuôn mặt ánh mắt quyết tâm, không chút do dự của Đông Nhất Nam. Thở dài thườn thượt trong lòng. Lỗi là do cô đi, chính làm sao có thể đổi a...

- Đông Nhất Nam, cậu nhìn bên ngoài chắc khoảng 70 kg đi, nếu cậu có thể giảm cân xuống còn dưới 50 kg, tôi chính là chịu trách nhiệm với cậu...

Móc trong túi ra chiếc hầu bao, Hạ Tuyết lôi ra chiếc nhẫn đính hôn cũ mà Sở Vân Phong đã vứt đi, cầm lấy tay hắn để trong lòng bàn tay. Coi như cô cho hắn đi, chính mình cũng không còn lưu luyến với Sở Vân Phong, cầm vào để làm gì? Ánh mắt mang theo nỗi mất mát, Hạ Tuyết ngập ngừng nói tiếp với Đông Nhất Nam.

- Cái này là đính ước, nếu cậu trong vòng một tuần giảm xuống nửa ta, có thể đeo vừa chiếc nhẫn trong tay cậu, tôi chính chấp nhận cậu, chịu trách nhiệm với cậu.

Sợ Đông Nhất Nam chưa tin, Hạ Tuyết lấy luôn gia phả nhà họ Hạ ra thề với hắn.

- Tôi Hạ Tuyết lấy danh dự Hạ gia ra thề với Đông Nhất Nam, nếu trong một tuần vào ngày kỷ niệm 48 năm thành lập Hạ gia, Đông Nhất Nam trước mặt tôi nếu giảm được xuống 50 kg thì tôi nhất định chịu trách nhiệm với Đông Nhất Minh

Đông Nhất Minh ánh mắt vui sướиɠ nhìn vào cô, nhu hòa ánh mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trong lòng bàn tay.

- Thê chủ, tôi nhất định sẽ gặp lại người, nhất định phải chờ tôi...

Mặc kệ người Hạ gia, Mặc kệ là chị dâu hay em dâu. Thê chủ này của hắn chính hắn quyết định đi. Mang theo quyết tâm, Đông Nhất Minh vui sướиɠ chạy ra khỏi khu phân chia giữa hai nhà vệ sinh. Này có cần phải thề non hẹn ước trong nhà vệ sinh vậy không, thật mất vệ sinh a... Cơ mà hình như quên nói với hắn, còn hơn một tuần nữa là đến ngày kỷ niệm rồi, 20 kg trong một tuền sao kịp a.

Tuyết mang theo ảo não rời khỏi nhà vệ sinh, nhanh chóng lôi điện thoại ra gọi cho Hạ Hoằng Diên. Hắn thế nào hôm nay liền tắt máy, chắc là gặp bạn gái đi. Ngoài An Vy thì chả còn ai để Hạ Hoằng Diên chú ý đâu.

Hạ Tuyết thật biết nghĩ, Hạ Hoằng Diên sau khi rời đi liền lạc đường trong sân bay, bất chợt điện thoại do chơi nhiều trên máy bay mà hết pin thế là phải đi vòng vòng để kiếm Hạ Tuyết, chính hắn quên còn khu bảo vệ tìm trẻ lạc đâu.

- Hạ Tuyết...

Giọng nói lạnh lùng mang theo tia chán ghét khi gọi cô. Nam nhân kia mặc kệ ra sao, đều nhìn bóng dáng cô là thấy chán ghét. Nhiều năm như vậy bóng dáng chán ghét của cô hắn nhìn một lần liền nhận ra. Không nhưng chán ghét đâu...

Hạ Tuyết nghe thấy người gọi mình, khuôn mặt xinh đẹp nghĩ một hồi tưởng Hạ Hoằng Diên gọi cô, chính mình quay lại, vui vẻ hoa diên vỹ nự cười bừng lên...

- Hoằng Diên... Á... Sao lại là anh...?

Chính người quay lại nhìn cái không phải Hạ Hoằng Diên mà là Hạ Hàn Minh, hắn mặc âu phục gọn gàng. Tay còn cầm chiếc áo khoác đứng đối diện Hạ Tuyết, khuôn mặt mang theo chút ẩn nhẫn không vui. Cô ta cùng Hạ Hoằng Diên để hắn đi khiếm đâu.

- Là tôi thì sao? Hoằng Diên em trai tôi đâu... Cô tại sao chỉ có một mình đến ? Chính tôi không có thời gian ở đâu đây...?

- Hoằng Diên không biết đi hướng nào? Ra khỏi cửa khẩu lền biến mất rồi...? Gọi cũng không thấy bắt mắt...

Hạ Tuyết mặc kệ cái khẩu khí của anh ta, chính mình nhíu mi xinh đẹp ngó qua xung quanh tìm kiếm bóng dáng ai đó... Cô thật mệt đâu, mười hai tiếng máy bay rất là mệt, lại gặp đủ thứ chuyện...

Hạ Hàn Minh nghe cô nói, khuôn mặt lạnh lùng nhíu chặt, chính mình cha kêu hắn đến đón Hạ Tuyết cùng Hạ Hoằng Diên yên ôn sau năm năm du học trở về. Hắn cùng Hạ Văn Tân chờ hai người hết 30 phút mà vẫn không thấy người đâu, chính mình lại rất ghét chờ đợi liền xuống xe kêu Văn Tần trong xe còn mình vào trong kiếm Hạ Tuyết cùng Hạ Hoằng Diên.

Không những không thấy Hạ Hoằng Diên mà chỉ còn thấy Hạ Tuyết khí chất thay đối. 5 năm rời đi liền có thể biến thành thanh tao nữ nhân ôn nhu, cô ta chắc là diễn kịch đi. Hừ lạnh, Hạ Hàn Minh nhừơng chính mày rậm, nắm lấy cổ tay Hạ Tuyết kéo đi ra cửa chính cửa sấn bay. Chiếc Lamborghini cao cấp dành cho những đại gia có tiền đứng trước cửa sân bay. Trong xe, Hạ Văn Tần tay bấm điện thoại nghịch nghịch, tài xế Cao đứng trước cửa xe chờ. Tài xế cao nhìn thấy Hạ Hàn Minh kéo theo nữ nhân xinh đẹp mĩ lệ, đoán chừng Hạ tiểu thư. Nhanh chóng mở cửa, lấy chiếc vali của Hạ Tuyết để vào cốp xe.

Hạ Hàn MInh khuôn mặt lạnh lùng, hằn hàn khi nổi lên ném cô vào nơi Hạ Văn Tần ngồi, lạnh giọng nói với Hạ Tuyết.

- Cô an ổn ngồi đây, chính tôi đi kiếm Hoằng Diên...

Chưa để cô nói xong mặc cô đồng ý hay không liền quay người đi vào sân bay. Hạ Tuyết vì bị ném vào, tuy rằng ghế của chiếc Lamborghini là chất nêm vô cùng tốt nhưng cô lại đập lưng vào thành ghế liền ăn đau. Không để ý đến Hạ Văn Tần, chính mình ngồi dậy xoa xoa thắt lưng, miệng rêи ɾỉ vì đau.

- Hảo đau...

Hạ Tuyết khi cảm thấy đỡ đau, liếc nhìn Hạ Văn Tần đãbỏ xuống máy chơi game mà nhìn chằm chằm cô. Khuôn mặt Hạ Văn Tần lúc này đã có chút thay đổi, trưởng thành lên không ít. Ánh mắt hắn nhìn cô đã tốt hơn trước, khóe miệng của hắn còn vướng nụ cười đâu.

- Hạ Tuyết, chào mừng chị trở về...

- Chào...

Hạ Tuyết nghĩ Hạ Văn Tân đập đập đầu vào đầu đi. Không phải lúc trước gặp cô liền chán ghét chính mình đâu, tại sao mới 5 năm thay đổi hắn lền hướng chính mình cấp nụ cười a. Nhỉ haao3 khó hiểu...?

Sau phần chảo hỏi, Hạ Tuyết liền im lặng dựa và cửa xe ngủ gật. Lim dim ánh mắt bắt đầu nhắm lại sau 10 phút lên xe, tất nhiền là quên hết mọi chuyện vừa sảy ra. Cô chính là không muốn nhớ...

Hạ Hàn Minh cùng Hạ Văn Tần đi từ từ lại, ánh mắt mang theo chút hàn ý. Hạ Hàn MInh tìm được Hạ Hoằng Diên ở phía tây của sân bay, chính Hạ Hoằng Diên đang chật vật đi kiếm lối ra ở cổng tay đâu.

Hạ Hoằng Diên mặc kệ Hạ Hàn MInh sắc lạnh nhìn minh, mở cửa xe ngồi kế bên Hạ Tuyết, tổng thấy khuôn mặt xinh đẹp của cô đang dựa vào cửa kính mà ngủ, đối diện Hạ Hoằng Diên còn đang chơi game. Vươn tay thô ráp của mình, hắn kéo người cô cho chính cô dựa vào vai hắn khung cảnh thật tốt xem.

Hạ Văn Tần nhìn thấy Hạ Hoằng Diên lên xe, thấy hành động của hắn thoáng ngạc nhiên ánh mắt cuối cùng mỉm cười nhỏ nhẹ nói với Hạ Hoằng Diên.

- Tam ca, anh đã về.... đã lâu không gặp

- Ừm ... đã lâu không gặp tiểu lục...

Hài hòa mỉm cười đáp trả Hạ Hoằng Diên khuôn mặt tối đen khi nhìn Hạ Hàn Minh ngồi kế bên Hạ Văn Tân. Hừ lạnh với hắn, chính mình liến không quan tâm ai tới dựa vào đầu Hạ Tuyết đang ngủ say bên cạnh mình nhắm mắt ngủ. Hắn hảo mệt sau mười hai tiếng đi chuyến bay này đi...

Hạ Hàn Minh không để ý đến hắn, nhớ lạ chuyện lúc nãy hắn gặp Hạ Hoằng Diên đang ngồi đi vòng vòng ở khu phía tay.Khi Hạ Hoằng Diên đứng trước mặt Hạ Hàn Minh, câu đầu tiên Hạ Hoằng Diên nói với chính hắn là,

- Đại ca, nhĩ hảo lâu. Lần sau có tìm nhất phải nhanh lên, tôi chính là không khách khí với anh đâu.

Sau đó liền lạnh lùng lướt qua hắn, cuối cùng HạHàn Minh hắn mở miệng nói.

- Hạ Tuyết đã tìm, đi thôi lão cha đang chờ.

- Được...?

Mang theo quyến rũ gương mặt mặc không để ý hắn Hạ Hoằng Diên đi trước hắn. Chính mình Hạ Hàn Minh nghe không hiểu ý tứ của Hạ Hoằng Diên. Cái gì không khách khí...?

Hạ Hàn Minh ánh mắt nhìn Hạ Hoằng Diên, mang theo ẩn ý mang theo khí lạnh. Này đi hắn thâm trầm cũng không ái biết hắn nghĩ gì đâu.

...

Đôi khi trời ngập nắng

Bỗng nghe lòng đổ mưa.

Một chiều mưa nhạt nhòa

Hồn lung linh bóng nắng.