Chương 5
Tầm mắt Tiểu Thiên từ đầu đến cuối đều dừng lại trên mặt Hoàng Phủ Tấn, chiếc mũi thẳng ở giữa đôi mắt sâu thăm thẳm, như thế mang lại cho người ta nhiều cảm giác, đôi mày cau lại lộ ra sát khí, hơn nữa đôi môi kia thực giống như vi mân (đá quý), lộ ra nam nhân ẩn nhẫn tức giận, nhưng cặp mắt không hề mang một chút ấm áp nào kia lại mơ hồ mang một chút ưu thương, ưu thương như vậy làm cho người ta thấy có chút đau lòng.
“Ngươi cao to đẹp trai như vậy, quả thực chính là buộc đàn ông đi tự sát mà.” Không có ý thức được thân phận nam nhân trước mặt này, Tiểu Thiên nháy hai mắt, thật không nhịn được mà mở miệng nói.
Lời của nàng làm cho Hoàng Phủ Tấn nao nao, nhưng mày lại càng nhăn chặt hơn, mà hạ nhân ở đây bởi vì những lời nói của Tiểu Thiên mà thiếu chút rớt cằm.
Bọn họ thậm chí hoài nghi, Hoàng hậu nương nương có phải thật sự bị đánh đến choáng váng rồi hay không.
“Niếp Tiểu Thiên, ngươi muốn làm đãng phu thì đến lãnh cung hảo hảo ở đó vài ngày, đừng ở trước mặt Trẫm giả bộ háo sắc!” Hoàng Phủ Tấn đưa tay nắm lấy cằm của Tiểu Thiên, lực đạo chặt đến nỗi khiến cho hàm dưới của Tiểu Thiên xanh ngắt trong nháy mắt.
“Bỏ ra… Buông tay, đau quá… Đau quá rồi.” Tiểu Thiên không ngừng đẩy đôi bàn tay to của Hoàng Phủ Tấn đang giữ cằm của nàng, dùng hết sức lực của bản thân đem đôi bàn tay của hắn hạ xuống.
“Đem Niếp Tiểu Thiên lôi tới lãnh cung.” Hoàng Phủ Tấn lại một lần nữa lạnh như băng mở miệng nói.
“Vâng, hoàng thượng!”
Hoàng… Hoàng thượng? Nam nhân đẹp trai này là hoàng đế? Mà nàng vốn là hoàng hậu? Nói cách khác… Nam nhân đẹp trai này là lão công của nàng? Ít nhất thì cũng là lão công của khối thân thể này.
NND (con bà nó), nếu bà đây là lão bà của hắn, thì hắn thực là một bạo quân đáng chết, chẳng những sai người đánh vào mông của nàng, đánh xong lại còn muốn tống nàng vào lãnh cung.
Hắn tưởng rằng nàng Niếp Tiểu Thiên vốn là ăn không ngồi rồi sao? Nói như thế nào nàng cũng là một bác sỹ ngoại khoa thế kỷ 21 đó nha, nàng cứu người, chữa thương, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, nàng… Tóm lại một câu, nàng chính là một cô gái tốt đến độ không ai nỡ xuống tay, tên hoàng đế chó má đáng chết này thực sự đối xử với nàng như vậy?
“Tránh ra!” Ngay lúc thị vệ chuẩn bị đem nàng đi, nàng bất thình lình quát lên giận dữ, khiến động tác của thị vệ đột ngột dừng lại.
Hành động của nàng lại càng làm cho Hoàng Phủ Tấn tức giận, tiện nữ nhân đáng chết này, nàng còn dám ở trước mặt hắn lớn tiếng như vậy.