Chương 1: Tam tiểu thư tướng phủ
Hạ Vũ có gắng mở mắt, cảm thấy cả người yếu ớt vô lực.
Kỳ quái, cô vẫn chưa chết sao? Chính cô cũng biết sống sót sau vụ nổ đó là không thể nào. Vậy đây là đâu? Ngực đau quá…
- Đại tỷ, liệu có xảy ra án mạng ko?
Chợt có thanh âm vang lên bên cạnh, Hạ Vũ theo bản năng kìm lại tiếng rên đau đớn trong cổ họng.
- Yên tâm, Lưu đại phu không phải nói chỉ hôn mê thôi sao?! Dù có mất mạng thì chúng ta bảo cứ bảo tam muội trượt chân ngã xuống hồ. Có trách chỉ trách nó ngu ngốc ha ha…
Trong lời nói ko thể che giấu được sự hả hê cay độc nào có giống đại tỷ đang lo lắng cho tính mạng muội muội mình.
Hạ Vũ chau mày nhìn sang. Cách đó không xa có hai cô gái mỹ lệ đang đứng nói chuyện. Nhìn qua chắc tầm mười năm mười sáu.
Nàng lại đưa mắt đánh giá xung quanh. Ừm, căn phòng khá rộng rãi bày biện một vài món đồ tinh xảo, trên bàn còn có lư hương tỏa ra mùi trầm hương dễ chịu. Đợi đã… những thứ này sao có vẻ… cổ xưa thế nhỉ? Lại nhìn về phía hai cô gái kia, thảo nào nàng thấy là lạ, trên người họ mặc y phục cổ trang a.
Nàng cũng ko ngu ngốc cho rằng đây là đoàn làm phim nào đó. Đây hẳn là …xuyên qua? Nếu ko sao nàng có thể sống sót được chứ?
Âm thầm thở dài trong lòng, thôi có lẽ vậy cũng tốt. Nàng là người rất quý trọng mạng sống của mình a.
Sau khi đánh giá tình hình, Hạ Vũ quyết định đánh động hai người đang làm phiền việc nghĩ ngơi của mình kia.
- Ngô… đau quá!
Tiếng rên của nàng thành công thu hút sự chú ý của hai người kia
- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh rồi.
Thiếu nữ mặc áo hồng diêm dúa lạnh nhạt nói, trong giọng nói ko giấu được sự châm chọc. Hạ Vũ ko nói gì dùng ánh mắt ngờ nghệch sợ sệt nhìn họ.
- Hừ, chuyện hôm nay ngươi dám nói cho phụ thân thì đừng trách chúng ta.
Nói xong cũng chẳng thèm nhìn Hạ Vũ xoay người bỏ đi. Vị thiếu nữ áo xanh bên cạnh nhìn Hạ Vũ ánh mắt có chút phúc tạp cũng quay người rời đi.
Thoắt cái cũng ba ngày trôi qua, Hạ Vũ cũng đã tạm hiểu được tình cảnh của mình bây giờ. Nàng xuyên qua vào thân xácTam tiểu thư Tể tướng phủ. Nghe nói nàng từ nhỏ si ngốc, mẫu thân là vợ ba của tể tướng rất được cưng chiều nhưng hồng nhan bạc mệnh, nàng mất từ khi nàng Mạc Phi Yên còn rất nhỏ khiến nàng ko người chăm sóc nhận hết khi dễ từ tỷ tỷ muội muội.
Có lẽ nguyên nhân là từ gương mặt này đi? Khi nàng soi gương cũng giật mình. Kiếp trước Hạ Vũ cũng là một mỹ nhân nha, bất quá vẻ đẹp của nàng là vẻ lạnh bạc thần bí. Nhưng Mac Phi Yên lại mang vẻ đẹp ngây thơ tinh khiết như thủy tinh khiến người ta muốn bảo vệ muốn cưng chiều. Đôi mắt to long lanh ướŧ áŧ, môi hồng chúm chím nhu cánh hoa đào, làn da trắng nõn, đặc biệt là đôi núm đồng tiền như ẩn như hiện hút hồn người khác. Trời ạ, khác biệt cũng quá rõ ràng đi?
Đại tỷ của Mạc Phi Yên là Mạc Phi Tuyết nghe nói nới mười sáu tuổi nhưng được xưng tụng là đệ nhất tài nữ của Phương Yên quốc, cầm kỳ thi họa ko gì ko giỏi, lại thêm nhan sắc mỹ miều khiến nhiều người ái mộ
Nhị tỷ Mạc Phi Vũ 14 tuổi, ôn nhu hiểu lễ cũng được xem là tài nữ hiếm có.
Nhưng thiên hạ ai biết rằng hai người vì ghen tỵ với gương mặt của tam muội si ngốc mà nơi nơi làm khó dễ, thậm trí còn đẩy nàng xuống hoa trì hại nàng mất mạng đây?
Hạ Vũ khá bất mãn với thân thể này, yếu ớt nhu nhược tay trói gà ko chặt, gương mặt xinh đẹp cũng chỉ gây cho nàng thêm phiền toái a.
Sau khi suy nghĩ kĩ, Hạ Vũ quyết định tiếp tục giả ngốc, âm thầm phục hồi lại thân thể này. Dù sao ở tướng phủ ngây ngốc có ăn có mặc chỉ cần bỏ chút tâm trí đối phó hai tỷ muội ngu ngốc kia là được.