Chương 4: Con Thỏ

Thời tiết dần dần trở lạnh, tuyết trên bầu trời cũng bắt đầu rơi.

Ta cùng Nghiêu Viễn đang đi trong làn tuyết trắng xoá, mỗi dấu chân khi đi đều bị in lại trên mặt đất.

Dấu chân của hắn, so với ta lớn hơn rất nhiều.

Ta bỗng nhiên nổi lên hứng thú, Nghiêu Viễn đi phía trước, ta đi phía sau.

Ta từng bước từng bước một, dẫm lên dấu chân hắn.

Ta ở phía sau Nghiêu Viễn, chơi đến vui vẻ vô cùng.

Nhưng khi vừa ngẩn đầu, lại thấy Nghiêu Viễn đang chăm chú nhìn ta.

Ta bị Nghiêu Viễn kéo một phen, sau đó chỉ có thể tiếp tục sánh vai đi bên cạnh hắn.

Ta cảm thấy không khỏi buồn bực.

Đột nhiên, Nghiêu Viễn sờ đầu ta.

Ta dừng bước, khó hiểu nhìn hắn "Làm sao vậy?"

"Phủi tuyết cho nàng." Vẻ mặt hắn nhàn nhạt, lại tiếp tục sờ sờ thêm vài cái.

"A." Ta gật đầu, trên mặt cũng dần dần trở nên đỏ ửng.

Đoạn đường kế tiếp, ta đều cúi đầu không nói lời nào.

Dù cho gió lạnh không ngừng thổi, ta mặt vẫn đỏ như cũ.

Hoàng hôn dần hạ, chúng ta vẫn cứ như vậy.

Lẳng lặng tán bước.

Giống như một đôi lão phu thê.

Sau đó ta cùng Nghiêu Viễn nhặt được một con thỏ nhỏ bị thương.

Chỉ là con thỏ kia vào thời điểm nhặt được trên người nó dính đầy tro bụi cùng máu tươi.

Bộ dạng đang thoi thóp.

Ta đem nó giao cho ngự y, sau đó phân phó bọn hạ nhân chăm sóc nó.

Về sau ta cũng quên sạch đi nó.

Ta không nhớ rõ, Nghiêu Viễn cũng không nhắc tới.

Đột nhiên có một ngày trong cung xuất hiện một con thỏ, cả người trắng phau, vô cùng đáng yêu đang tung tăng nhảy nhót.

Ta hỏi qua hạ nhân, lúc này mới nhớ đến nó.

Chỉ là hiện tại nó đã bị nuôi đến béo ú, một thân lông xù trắng xoá, hệt như quả cầu tuyết lăn tròn.

Nghiêu Viễn đứng bên cạnh ta, nhìn con thỏ đang nhảy nhót chơi đùa, trên mặt nở nụ cười nhàn nhạt.

Cuối năm, đúng là vô cùng lạnh.

Một cơn gió thổi ngang cũng khiến người ta lạnh đến thấu xương.

Ta thở ra một hơi, chà xát tay để giữ ấm.

Cổ đại không có bao tay, thật là chán ghét.

Tay ta đã lạnh đến mức sắp đông cứng.

Đột nhiên, tay của ta bị một đôi tay rộng lớn ấm áp khác nắm lấy.

Là tay của Nghiêu Viễn.

Tay của hắn rộng lớn mà ấm áp, khiến ta tràn đầy cảm giác an toàn.

Thỏ con sau đó được bọn ta ôm trở về.

Kỳ thật, là ta muốn ôm nó về nhưng nữ đế như ta phải có uy nghiêm, đành phải để Nghiêu Viễn ôm lấy nó.

Ta cùng Nghiêu Viễn, sánh vai trở về cung.

Đây là lần đầu tiên sau khi đến thế giới này, Nghiêu Viễn gọi tên của ta.

Hắn ngữ khí nhàn nhạt, thanh âm không lớn, chỉ để hai người chúng ta nghe thấy "Lục Ninh."

"Hửm?." Ta không hiểu ý hắn.

"Nhìn nàng rất giống nó."

Hắn dùng tay sờ sờ thỏ con trong lòng.

Dường như con thỏ nhỏ có linh tính, nghe được Nghiêu Viễn nói nó cùng ta giống nhau, thì liền ngẩn đầu nhìn về phía ta.

Đôi mắt nó màu đỏ, ta cũng không thể nhìn ra trong mắt nó có gì.

Giống?

Ta chu miệng, chọc chọc vào người con thỏ kia.

Đừng nói là hắn đang trào phúng ta béo giống nó.

Ta ngẩn đầu nhìn Nghiêu Viễn, ghét bỏ nói: "Không hề giống."

Gần đây đúng thật là ta có ăn hơi nhiều.

Ta đưa tay sờ sờ cái bụng nhỏ.

Xấu hổ bụm mặt

Nghiêu Viễn " phốc " một tiếng, bật cười.

Ở ta trừng to mắt nhìn hắn, Nghiêu Viễn dừng cười, trong mắt tràn đầy ôn nhu.

"Còn cảm thấy không giống nó sao? Ở trong lòng ta nhảy nhót, nhảy đến nhanh như vậy."