Chương 3: Sự Thật

Ta vừa mơ thấy một giấc mộng rất đáng sợ.

Trong mộng, Nghiêu Viễn muốn xuất ngoại học tập, mà ta chỉ có thể ở lại trong nước.

Nhìn hắn đang sắp xếp hành lí, ta đứng bên cạnh đỏ mắt, nắm lấy tay áo hắn, khàn giọng lặp lại một câu: "Có thể đừng đi không, đừng vứt bỏ ta."

Trong lòng ta lúc này đang cảm thấy vô cùng đau.

Ta đột nhiên mở to mắt, dùng tay sờ sờ mặt.

Ẩm ướt, ta khóc.

Ta nương theo ánh trăng nhìn ra ngoài cửa sổ, mông lung, cổ kính.

Đúng vậy, ta thật sự đã xuyên đến đây.

Không có cách nào để quay trở lại.

Mà giấc mộng vừa rồi, cũng không phải là mộng, mà là chuyện ta đã từng trãi qua.

Nghiêu Viễn đến cuối cùng cũng không có xuất ngoại.

Bởi vì, hắn đã bị ta hại phải xuyên đến đây.

Vào một ngày trước khi xuyên qua, ta đã cùng Nghiêu Viễn đi chơi lần cuối trước khi chia tay.

Ta và hắn leo l3n đỉnh núi Sơn Hoa.

Cùng nhau đón mặt trời mọc, sau đó chia tay trong hoà bình.

Rồi cùng xuyên qua.

Không, cũng không phải.

Vào thời khắc mặt trời vừa lộ, ta muốn đem Nghiêu Viễn đẩy xuống núi, sau đó bản thân cũng nhảy theo.

Như vậy, chúng ta mới có thể vĩnh viễn ở bên nhau.

Ta rất yêu Nghiêu Viễn, thật sự rất yêu.

Nhưng vào lúc đẩy hắn ta đã mềm lòng.

Sau đó ngay cả đứng cũng không xong, vấp chân ngã xuống.

Nhưng đến cuối cùng ta vẫn tính là thành công, vì Nghiêu Viễn theo phản xạ nắm lấy ta, rồi cũng vô tình cùng ta ngã xuống núi.

Lúc tỉnh lại thì ta cũng đã xuyên đến đây.

Ta trở thành người thắng nhân sinh, có được một đế quốc, có được hậu cung 3000 mỹ nam.

Có tiền, có quyền.

Còn có, Nghiêu Viễn.

Ta sờ sờ bên cạnh, trống rỗng.

Nghiêu Viễn đã đi đâu?

Trên gối cũng không hề có độ ấm, mọi thứ đều lạnh băng.

Ta nghĩ, có lẽ Nghiêu Viễn đã rời đi rất lâu.

Nhìn qua cửa sổ, nữa vòng trăng đang treo trên cao, bóng cây trên mặt đất cũng thưa thớt.

Tuy rằng ta không biết hiện tại đang là giờ nào.

Nhưng trời vẫn còn chưa sáng, dù sao cũng chính là thời gian đi ngủ.

Ta nhếch môi, có chút bất mãn

Ta bước xuống giường, mang vào giày.

Khi vừa ra đến sân đình, ta liền thấy Nghiêu Viễn.

Trên người hắn đang mặc áσ ɭóŧ trắng.

Vẻ mặt an tĩnh.

Trong không gian tối đen, ngũ quan tinh xảo của hắn được ánh trăng mờ ảo chiếu sáng, vẫn như cũ động lòng người.

Nhìn Nghiêu Viễn như vậy, ta có chút ngây người.

Hắn tựa như một bức họa, đẹp đến mức ta không nỡ chạm vào.

Nhưng ta lại không cẩn thận, dẫm phải một nhánh cây, một tiếng vang không nhỏ cũng lập phát ra.

Đánh vỡ khoảnh khắc yên tĩnh.

Có lẽ là nghe thấy tiếng vang, Nghiêu Viễn quay đầu lại nhìn về phía ta, sau đó nhíu chặt mày.

Ta lúc này muốn lùi lại, nhưng lại không dám

Phi, đúng là không có bản lĩnh

Ta âm thầm phỉ nhổ chính mình.

Thấy ta, lông mày Nghiêu Viễn giãn ra, mặt không biểu tình nhưng trong mắt lại chứa đầy ôn nhu.

Hắn dần đi về phía ta.

"Đêm lạnh."

Tay hắn rất ám áp, sờ lên mặt ta, nhẹ giọng nói: "Xem đi, cả mặt đều lạnh, mau trở về ngủ đi."

"Vậy còn chàng?" Ta ngẩng đầu, hỏi hắn.

Hắn cười, lắc lắc đầu nói: "Ta đương nhiên là cũng trở về bồi nàng ngủ rồi, đồ ngốc."

Ta còn muốn nói thêm, nhưng hắn lại cúi người, nhẹ nhàng đặt lên trán ta một nụ hôn.

Trong phút chốc, đầu ta trở nên trống rỗng, những lời vừa định nói khi nãy cũng quên sạch.

Nghiêu Viễn cười cười, mang theo ta trở về ngủ.

Một lúc lâu sau, ta quay sang nhìn Nghiêu Viễn.

Hắn đã ngủ, phát ra tiếng hít thở đều đều.

Ta sờ lên trán, sờ vào vị trí Nghiêu Viễn vừa mới hôn.

Ta cảm thấy vô cùng kì quái, dường như mọi chuyện không hề chân thực.

+

Người này có thật sự là Nghiêu Viễn của ta không?