Nguyên Lạc được hạ nhân đưa đến thư phòng của Giang Thiển ngồi chờ hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng của vị đương gia đáng kính. Ngũ quan lập thể của nàng nương vào đèn vàng trên bàn, hiện lên phi thường sắc sảo, có mấy phần tương tự Giang Thiển tuyệt luân. Bất quá, khí tràng của Giang Thiển là cao cao tại thượng đến nỗi người khác không dám mơ chạm đến, còn Nguyên Lạc ngược lại, vô cùng yêu mị và ngả ngớn.
Tóc đen uốn lọn xoã dài đến eo thon, che khuất một bên sườn mặt chỉ để lộ chóp mũi cao thẳng cân đối. Nàng và Giang Thiển bề ngoài nhìn vào chính là chủ tớ, bất quá họ vĩnh viễn không biết được giữa các nàng còn có tầng quan hệ khác.
Từ khi phụ thân của nàng mất vì nhiệm vụ, thời khắc Nguyên gia có nguy cơ sụp đổ thì Giang Thiển xuất hiện đem nàng một bước kéo lên đầu đài gánh vác gia tộc. Lúc đó cơ bản tuổi tác hai người không chênh lệch rất nhiều, nhưng Giang Thiển đã lộ ra cỗ khí tức trầm ổn mà Nguyên Lạc từ lần đầu gặp mặt đã phi thường cảm thán. Giang Thiển năm 15 tuổi tiếp nhận Giang thị, đem Nguyên gia nuôi dưỡng từ gốc rễ bằng ân tình lúc ấy, vì vậy Nguyên Lạc hiện tại chính là cánh tay trái của Giang Thiển giúp nàng xâm nhập vào nội bộ các vị đường chủ, đồng thời cũng là bằng hữu duy nhất của đương gia Giang thị.
Cánh cửa thư phòng khẽ mở ra, thân ảnh Giang Thiển liền hiện ra trong tầm mắt Nguyên Lạc. Trên đôi lông mày sắc sảo ẩn ẩn vài tia bất mãn nho nhỏ, làm Nguyên Lạc rất muốn trêu chọc một phen.
"Thiển Thiển, cậu có biết bộ mặt của cậu hiện tại thực khó coi không? Coi bộ đúng là tôi phá hỏng chuyện tốt của cậu rồi ah..."
Không sai, người duy nhất biết đến sự tồn tại của Lý Nhiên trong căn biệt thự này chính là Nguyên Lạc. Năm đó Giang Thiển mười tám tuổi thì nhặt được Lý Nhiên mười hai tuổi ngay dưới bánh xe tải. Nàng có chút không hiểu vì cái gì Giang Thiển phải cứu Lý Nhiên, bất quá về sau nhìn thấy bằng hữu của mình giấu thật chặt đứa nhỏ kia bên cạnh, nàng cũng không tiện đào sâu tìm hiểu.
Giang Thiển lạnh nhạt quét mắt về phía Nguyên Lạc, dùng tư thái cao cao tại thượng đối nữ nhân ngả ngớn kia hé môi.
"Nguyên Lạc, tốt nhất cậu nên mang đến thứ có giá trị."
Ý tứ chính là, nếu chỉ vì vài chuyển cỏn con mà tối đến còn mò tới biệt thự của nàng, Giang Thiển sẽ không nhân nhượng. Nguyên Lạc dần thu liễm ý cười, sâu sắc nhìn vào tròng mắt ẩn tia sinh khí của Giang Thiển.
"Chuyện của Thuỵ gia, tôi điều tra được không chỉ có Trần đường chủ có phần."
Nói xong, tài liệu trên tay Nguyên Lạc liền đưa đến trước mặt Giang Thiển, ý tứ trưng cầu xem qua. Giang Thiển đưa tay đón lấy, chậm rãi lật từng trang nghiền ngẫm từng chi tiết nhỏ nhất. Đợi Giang Thiển lần nữa ngẩng đầu đối diện Nguyên Lạc, khuôn mặt vốn dĩ không mấy bình đạm lại càng nhăn lại. Ánh mắt Giang Thiển ném ra ngoài khung cửa sổ lớn đang đón lấy ánh trăng, có chút âm trầm đối Nguyên Lạc cảm thán.
"Không ngờ hắn dám dòm ngó sản nghiệp khổng lồ này."
Nguyên Lạc khôi phục bộ dáng tàn nhẫn tinh anh, rất nhanh đáp lời Giang Thiển.
"Tôi không nghĩ hắn có can đảm làm việc này. Bao nhiêu năm qua dù có tồn tại bất mãn nhưng cũng không tới mức lộ liễu như vậy."
Giang Thiển đột nhiên bật cười, thanh âm vang vọng khắp thư phòng rộng lớn trở nên thập phần quỷ dị ám ảnh.
"Hậu đài của hắn, chắc chắn cùng Giang gia có liên hệ rồi. Xem ra, trò vui cũng sắp đến."
"Thiển Thiển, cậu định..."
Bộ dáng ung dung của Giang Thiển khiến Nguyên Lạc cảm thấy khó hiểu, bất quá không đợi nàng kịp phân tích, Giang Thiển lại lần nữa đánh vào điểm trọng yếu.
"Hắn là một người rất thông minh và kiên trì, thực lực cũng không mạnh, dĩ nhiên muốn cùng tôi đấu trí. Nhưng là tôi không cho hắn cơ hội để đấu, vì cơ bản hắn không phải là đối thủ của tôi."
Có rất nhiều người đôi khi tự tin thái quá lại dễ khiến người khác hiểu thành tự mãn. Chẳng qua Giang Thiển lại khác, tự tin của nàng là dựa vào năng lực của nàng hình thành, thứ khiến không người nào có thể chối cãi hay nghi ngờ.
Nguyên Lạc nhoẻn miệng cười trộm, lưng dài dựa vào sofa trêu chọc.
"Thiển Thiển, lão thái tự tin. Nhưng mà chó cùng đường cũng sẽ phản kháng ah..."
"Cậu đang phản kháng sao?"
Nguyên Lạc bị Giang Thiển chọc tức muốn chết, hung hăng trừng mắt nhìn đối phương một cái, hừ thêm một cái liền ngoảnh mông rời đi. Trước khi mông cong biến mất, nàng còn thâm ý lưu lại một câu.
"Gâu gâu! Đồ dục cầu bất mãn!"
——-
Lý Nhiên từ trong mộng mị tỉnh lại, bên ngoài ánh nắng muốn lên đến đỉnh đầu rồi. Nàng xoa mắt, có chút mơ mơ hồ hồ tìm ly nước ấm luôn đặt ở đầu giường hớp một ngụm. Vết thương sau lưng cũng tốt hơn rất nhiều, không còn khiến nàng nửa đêm tỉnh giấc vì đau đớn nữa.
Mỗi tháng đều có một đoạn thời gian Giang Thiển vắng mặt, dài ngày hay ngắn ngày cũng không nhất định như nhau. Bất quá chỉ có những lúc như vậy, Lý Nhiên mới dám thả lỏng bản thân để thất thần.
Từ khi biết nhận thức xung quanh, nàng từng có một gia đình trọn vẹn với ba mẹ hết mực yêu thương. Lý Nhiên lúc nhỏ như một tiểu công chúa được sủng trong lòng bàn tay, tưởng chừng không có điều gì có thể thay đổi. Nhưng ác mộng đột nhiên ập đến, khiến Lý Nhiên sáu tuổi vừa đi học về đã phát hiện ba mẹ nằm trong vũng máu giữa nhà mặc cho nàng ra sức kêu to.
Sau đó có người đưa nàng đến gặp cô cô. Nhà cô cô ở ngoại thành cũng không phải rất thuận lợi trôi qua, hơn nữa cô cô còn có hai đứa con, mà nàng chẳng qua chỉ là cái gánh nặng. Lý Nhiên tình nguyện nghỉ học đi phụ cô cô bán sạp thức ăn trước cổng trường, tay chân nhỏ bé phải làm việc suốt ngày mới có được miếng ăn no vào buổi tối. Lúc Lý Nhiên mười hai tuổi, cô cô bắt đầu ở sau lưng nàng tồn tại những ánh mắt kì lạ mà nàng không thể hiểu, cho đến một ngày, đám người áo đen đột nhiên hung hăng kéo tay đem nàng đi. Bọn họ nói cô cô bán nàng rồi, Lý Nhiên không tin, nàng càng giãy giụa mạnh mẽ hơn. Nàng khóc thật bi thảm cầu xin cô cô cứu nàng, nhưng đổi lại cũng chỉ có câu "Thật xin lỗi". Lý Nhiên triệt để tuyệt vọng, nàng dùng sức lực cuối cùng cắn vào mấy người áo đen, vụt mất bỏ trốn. Lý Nhiên không biết sẽ đi đâu, nàng chỉ biết nàng cần phải chạy thật nhanh khỏi nơi đó. Một ánh sáng loé lên, Lý Nhiên chưa kịp nhận thức đã bị hất tung lên bởi chiếc xe tải đang lao đi với tốc độ nhanh. Nàng nằm trên mặt đường lạnh lẽo, cảm nhận từng cơn tê dại kéo đến, cho đến khi trước mắt nàng xuất hiện một thân ảnh yêu kiều. Lần đầu tiên trong đời, Lý Nhiên gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy. Trước khi hôn mê, nàng mơ hồ nghe được thanh âm cô gái kia ra lệnh, chỉ là không nghe rõ thôi.
Tỉnh dậy lần nữa, nàng biết được người cứu mình tên là Giang Thiển. Cô gái đó mỗi ngày đều sẽ ngồi bên giường bệnh nhìn nàng vài tiếng sau đó thì rời đi. Cho đến khi Lý Nhiên có thể xuất hiện, Giang Thiển liền đem nàng về biệt thự này.
Ba năm bình lặng trôi qua, quan hệ giữa nàng và Giang Thiển cứ như thế không chút tiến triển. Đối phương cho nàng rất nhiều thứ, nhưng lại không đòi hỏi bất kì điều gì. Cho đến năm Lý Nhiên mười sáu tuổi, màu hồng của nàng chính thức trở nên đen mịt một cách tàn nhẫn.
Hồi thần từ trong hồi ức, cánh cửa đột nhiên bị đẩy mở, sau đó là bóng dáng nhu hoà của Lưu di cùng một gói bưu kiện tiến vào. Lý Nhiên chống đỡ cơ thể ngồi dậy, không quên dùng chăn che đi cơ thể trần trụi của mình.
"Tiểu Nhiên, xem tiểu thư gửi về cho con thứ gì!"
Lưu di thay nàng bóc băng dính ra, bên trong là một kiện váy liền thân màu trắng phi thường thuần khiết, kiểu dáng tuy tối giản nhưng vô cùng có khí chất.
Bởi vì thường xuyên bị thương, Giang Thiển thấy không cần thiết cho nàng mặc quần áo, bất quá mỗi lần ra ngoài lại rất mâu thuẫn mua cho nàng thật nhiều quần áo đẹp, hơn nữa đều rất vừa vặn với cơ thể nàng. Ngón tay nàng mân mê bộ váy, lại nhớ đến mấy chục bộ đồ treo trong tủ đứng mà rất hiếm khi nàng có cơ hội mặc thử, đột nhiên một cỗ bi ai liền ập đến.
"Tiểu Nhiên, còn có sách nữa."
Lần này ánh mắt vốn dĩ u ám của Lý Nhiên có chút ánh sáng chợt loé. Theo Lưu di lôi ra từ gói bưu kiện là hai quyển sách của tác giả Jane Auston mà nàng phi thường yêu thích, toàn bộ là bản được dịch sang tiếng phổ thông một cách chỉn chu. Bìa sách không giống những cuốn được in công nghiệp xuất bản hàng loạt trong tiệm sách thông thường mà được xâu chỉ thủ công từng trang một, cùng với chữ được dập nổi trên bề mặt giấy cũng đủ chứng minh đây là một trong những cuốn gốc rất khó tìm. Giang Thiển dụng tâm, Lý Nhiên nhận không nổi.
"Lưu di, giúp con mặc đồ được không?"
Lưu di bị yêu cầu đột nhiên của nàng làm cho sững sờ đôi chút, nhưng rất nhanh khôi phục bộ dáng ôn hoà gật đầu. Lý Nhiên được Lưu di đỡ đến tủ quần áo lớn, chọn ra một bộ váy màu xanh ngọc tươi mát cho ngày nắng đẹp thế này.
Việc tắm rửa cũng khiến Lý Nhiên tốn rất nhiều sức lực, sở dĩ Lưu di không thể giúp nàng là bởi vì mệnh lệnh ban xuống của Giang Thiển,sự chiếm hữu tồi tệ của người đó khiến Lý Nhiên phải tự bôi thuốc, tự tẩy trần trong những ngày đối phương đi vắng. Suy yếu chỉnh trang xong xuôi, trên trán Lý Nhiên đã lộ ra tầng mồ hôi mỏng vì lao lực. Nàng quả thực gầy quá, mặc vào những bộ váy này lại càng khiến nàng lọt thỏm trong bộ đồ.
Trên bàn đã bày sẵn điểm tâm sáng được nấu theo chế độ dinh dưỡng riêng mà Giang Thiển hạ lệnh để chăm sóc tốt cho cơ thể nàng, cùng với tay nghề Lưu di cũng thật tốt, Lý Nhiên chậm rãi dùng bữa, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu khen qua hương vị làm Lưu di phi thường cao hứng. Nàng thật thích đứa nhỏ này, yên tĩnh và thuần khiết đến dường như không gì có thể vấy bẩn được.
Lưu di giúp nàng kéo màn ra đón ánh nắng, làm không khí trong phòng ấm lên không ít. Lý Nhiên tiện tay cầm một cuốn sách mà Giang Thiển vừa đưa tới, chọn một chỗ bên sofa ngồi xuống bắt đầu trầm mặc thưởng thức.
Lưu di thấy vậy cũng không tiếp tục làm phiền, liền thu dọn chén bát cùng bộ váy mới tặng đi giặt. Chẳng qua trước khi không quên nhắc nhở đứa nhỏ một chút.
"Tiểu Nhiên, đừng mệt mỏi quá. Đọc mỏi mắt rồi nên đi ngủ, có biết không?"
Đáp lại Lưu di, Lý Nhiên ngẩng đầu dùng ánh mắt cảm kích hướng phía Lưu di, ý tứ rõ ràng hơn bao giờ hết.
——-
P/s: Tội nghiệp tiểu Nhiên, cực khổ từ nhỏ tới lớn :( Mẹ hứa sẽ cho con sướиɠ... à nhầm hạnh phúc sau nha :( Con đừng hận mẹ, mọi người đừng hận An :(