Sau khi giải quyết xong chuyện của Trần đường chủ và Thuỵ gia, Giang Thiển có chút mệt mỏi ngồi xe trở về biệt thự, trong xe ngoại trừ thanh âm của tường thuật viên bản tin kinh tế trong ngày đều không còn thanh âm dư thừa.
Sắc mặt Giang Thiển so với lúc rời khỏi vẫn một bộ lãnh đạm cùng vô thần, Lưu di thoáng thấy nàng trở về, liền nhanh chóng muốn bày ra bữa tối đã sẵn sàng trong bếp. Bất quá Giang Thiển lại rảo bước đi thẳng lên căn phòng luôn đóng kín kia, Lưu di đành ra lệnh cho hai người hầu khác tiếp tục giữ ấm thức ăn.
Mở ra cánh cửa gỗ nặng trĩu, hình ảnh Lý Nhiên nằm ngửa trên sofa đập ngay vào tâm trí nàng như thứ thuốc phiện để bài trừ mệt mỏi. Trên người em ấy cũng chỉ đắp hờ một cái chăn mỏng che từ bộ ngực trở xuống. Lý Nhiên của nàng luôn yên tĩnh như vậy, Giang Thiển hoà hoãn sắc mặt bước nhanh đến bên cạnh Lý Nhiên, đột nhiên rất muốn gọi tên em ấy.
"Lý Nhiên."
Mặc cho nàng gọi, Lý Nhiên vẫn duy trì bộ dáng như đang ngủ thϊếp đi. Rõ ràng mấy năm trước lúc vừa mới được Giang Thiển nhặt về bên đường, Lý Nhiên nhỏ bé chỉ đứng ngang hông nàng. Thời gian trôi qua nhanh đến nỗi nàng chưa kịp nhận thức, em ấy đã cách nàng chỉ còn một cái đầu. Bất quá điều vĩnh viễn không thay đổi chính là sự thanh thuần mà Lý Nhiên mang lại, đối với người mắc bệnh sạch sẽ như Giang Thiển mà nói thì Lý Nhiên chính là cực phẩm trong cực phẩm. Mái tóc dài được chính tay nàng cắt tỉa quanh năm cho em ấy lúc nào cũng được chăm sóc bằng liệu pháp của riêng Giang Thiển, vì vậy mỗi lần luồn ngón tay vào đều có cảm giác thoả mãn khó cưỡng.
Ngũ quan của Lý Nhiên tuyệt không phải dạng sắc sảo như nàng, chỉ là mọi đường nét đều rõ ràng thanh tú, tạo cho người khác cảm giác muốn thân cận cùng che chở. Giang Thiển lặng lẽ ngắm nhìn Lý Nhiên, ngón tay bất giác vươn ra vuốt sóng mũi cao thẳng tắp của Lý Nhiên. Nàng đặc biệt yêu thích mũi của Lý Nhiên, yêu thích đến nỗi mỗi lần đêm đến, Giang Thiển đều muốn hung hăng cắи ʍút̼ nó.
Trầm mặc ngồi đó hơn một tiếng, cuối cùng Lý Nhiên cũng chịu nhăn mi tỉnh lại. Đôi con ngươi đặc biệt sáng trong đối diện với Giang Thiển nhu hoà đôi khi cũng làm Lý Nhiên tự hỏi, vì cái gì một nữ nhân kinh diễm đến vậy lại có thể ghê tởm như thế. Giang Thiển tồn tại trong nhân sinh nàng giống như vị thần đến từ địa ngục. Ẩn sau lớp bao da tuyệt luân bên ngoài chính là nội tâm tàn nhẫn cùng âm độc.
"Còn khó chịu không?"
Giang Thiển quỳ gối bên sofa, cúi người càn tiến gần đến sườn mặt của Lý Nhiên. Hơi thở của nàng phả vào bên tai Lý Nhiên, làm đứa nhỏ có chút rùng mình.
"Ân."
Dù bị lạnh nhạt đáp lại, bất quá Giang Thiển cũng không nổi giận. Bao nhiêu năm nay đều là như thế trôi qua, tựa hồ giữa hai người thứ ràng buộc duy nhất là khi đêm xuống. Giang Thiển không tiếp tục nhiều lời thêm nữa, liền đứng dậy vào nhà vệ sinh. Mấy phút sau trở ra, trên tay nàng là chậu nước nóng có thuốc sát trùng cùng vài cái khăn bông sạch sẽ.
"Tôi lau người cho em."
Bởi vì vết thương không thể dính nước, Giang Thiển không thể cứ như vậy ôm Lý Nhiên thả vào bồn tắm. Vì vậy cứ mỗi lúc đêm qua đi, nàng luôn là người lo liệu hết thảy cho Lý Nhiên. Đứa nhỏ của nàng, đừng ai mong có thể chạm vào. Đồng dạng, người duy nhất được tổn thương Lý Nhiên của chỉ có một mình Giang Thiển nàng.
Lý Nhiên chịu đựng đau đớn do nhiệt độ của khăn bông ma sát lên vùng da tổn thương, môi nàng mím chặt để không phát ra thanh âm khó chịu nào. Mặc dù động tác của Giang Thiển thực dịu dàng cũng thực cẩn thận, nhưng khó nhịn cũng không cách nào che lấp đi, toàn bộ đều hiện rõ trên ngũ quan của nàng bằng từng tầng mô hôi lạnh.
Giang Thiển dùng tốc độ nhanh nhất đem Lý Nhiên lau qua một lần, liền ôm đứa nhỏ trở lại giường đã được thay chăn gối mới hoàn toàn. Nàng vươn tay chỉnh lấy sợi tóc ngổn ngang trên trán của Lý Nhiên, đặt lên đó một nụ hôn nhàn nhạt.
"Ăn chút gì đi?"
Mặc dù là câu hỏi, bất quá Lý Nhiên còn lựa chọn khác sao? Nàng khó khăn tựa vào đầu giường, vết thương sau lưng quả thực quá sâu, đến nỗi hai ngày qua cũng không cách nào thuyên giảm đau đớn. Thời khắc môi lạnh của Giang Thiển chạm đến trán nàng, một cỗ ghê tởm chợt dâng lên làm cho toàn thân nàng trở nên cứng ngắt. Nhịn xuống căm phẫn trong lòng, Lý Nhiên nắm chặt ga giường đáp lại.
"Ân."
Giang Thiển đứng dậy rời khỏi, lát sau lại xuất hiện ở cửa phòng với chén cháo hầm nóng hổi. Nàng ngồi bên giường, từng muỗng cháo uy cho Lý Nhiên đều được thổi kĩ lưỡng để đảm bảo không làm bỏng đứa nhỏ.
Lý Nhiên nghiêng đầu ăn từng ngụm cháo, nàng quả thật là đói. Từ tối qua đến giờ còn không có nếm qua bất kỳ thứ gì khiến chén cháo trên tay Giang Thiển rất nhanh liền thấy đáy.
"Còn muốn nữa không?"
Vừa lau miệng cho Lý Nhiên, Giang Thiển vừa hỏi dò. Sáng nay phát hiện Lý Nhiên quá gầy, nàng thực muốn bồi bổ cho đứa nhỏ thêm một chút. Vì thế mấy năm qua, mặc dù nàng tìm mọi phương pháp cải thiện dinh dưỡng nhưng cân nặng của Lý Nhiên cũng chỉ ngày một giảm đi. Mắt thấy hiếm khi Lý Nhiên ăn đến ngon miệng như vậy, nói không vui vẻ chính là giả.
"Không cần."
Lý Nhiên đạm mạc từ chối, sau đó ánh mắt cũng không chạm vào Giang Thiển nữa. Nàng quá mức mệt mỏi, cả thân thể vừa mềm nhũn lại vô lực khiến nàng không ý thức được bản thân vừa nói cái gì.
Động tác của Giang Thiển khẽ dừng lại, nhưng rất nhanh khôi phục lưu loát thu dọn chén cháo rỗng.
"Nằm xuống."
Thân thể bị Giang Thiển đè xuống giường, vết thương phía sau phát đau làm cho Lý Nhiên phải bật lên thành tiếng.
"A...Đau..."
"Em biết em vừa nói cái gì?"
Thanh âm băng lãnh của Giang Thiển rót vào tai Lý Nhiên làm cho thanh tỉnh của người dưới thân đột nhiên khôi phục không ít. Ánh mắt nàng chạm vào đôi con ngươi nâu sâu tựa biển đặt trên ngũ quan quá mức kinh diễm của Giang Thiển, nửa buổi cũng không nói được một lời.
Cằm của Lý Nhiên bị Giang Thiển nắm chặt, sắc mặt nàng đanh lại, cũng chậm rãi thả ra khí tức áp bách khiến Lý Nhiên rùng mình.
"Lần sau em dám nói "không", tôi sẽ gϊếŧ em."
Vừa dứt lời, Giang Thiển liền cúi người hôn lên đôi môi có chút tái nhợt của Lý Nhiên, nói đúng hơn chính là dằn vặt. Mặc kệ là bao nhiêu năm trôi qua, nàng đều không ngừng muốn hung hăng chiếm hữu từng tấc da thịt của Lý Nhiên. Trên người của đứa nhỏ luôn có một cỗ mùi hương nhàn nhàn đặc hữu khiến tâm Giang Thiển nhộn nhạo. Tay nàng bắt đầu không an phận bóp mạnh một bên ngực đẫy đà của Lý Nhiên, tay còn lại chống đỡ thân thể để không đè hỏng người dưới thân.
Đôi môi bị cắи ʍút̼ mạnh đến toé máu, Lý Nhiên cũng không có chút phản kháng nào. Nàng biết chỉ cần phật ý Giang Thiển, đêm nay chắc chắn sẽ phải chịu đau đớn gấp nhiều lần tối qua. Mặc cho cơ thể bị dằn vặt, Lý Nhiên chỉ cắm hai tay nắm chặt ga giường chịu đựng.
Giang Thiển chơi không biết chán, chuyển từ đôi môi sang cần cổ thon dài mê người kia điên cuồng tàn sát. Nàng biết, đây là nơi nhạy cảm nhất của Lý Nhiên.
Quả nhiên chỉ mấy giây sau, thân thể vốn dĩ cứng ngắt của đứa nhỏ chậm rãi có biến hoá. Giang Thiển có chút cao hứng lại càng ra sức chiếm lấy. Hai chân Lý Nhiên bị cơ thể Giang Thiển len vào tách ra thật rộng, để lộ nơi tư mật vẫn còn sưng đỏ vì dương cụ (sεメtoy) hôm qua tổn thương.
Tay trên ngực dần chuyển xuống xoa xoa lối vào u cốc thần bí lúc này chỉ mới bắt đầu ướŧ áŧ. Giang Thiển không hề báo trước, dùng hai ngón tay trực tiếp tiến vào làm Lý Nhiên phải cong người đón lấy. Móng tay Giang Thiển ma sát vào từng lớp da thịt non nớt vốn dĩ chưa phục hồi khiến Lý Nhiên vừa đau đớn vừa căm hận.
"Em xem, cơ thể em thành thật biết mấy."
Lý Nhiên không tình nguyện đáp lại, đôi môi mới bị hôn đến sưng đỏ cật lực mím chặt kiềm chế mọi thanh âm phát ra. Giang Thiển luôn có phương thức tàn nhẫn nhất để nhục nhã nàng, không bằng lời nói mà chỉ bằng bằng những lần cường đạo chiếm lấy như vậy. Lý Nhiên càng nghĩ, càng căm ghét bản thân thế mà lại sinh ra cảm giác với loại ma quỷ trên thân.
Hơi thở nàng trở nên ngày một hỗn loạn, cơ thể thon gầy bị cử động mạnh mẽ của Giang Thiển làm đong đưa, hình ảnh dưới ánh chiều tà hiện lên vô cùng duy mỹ.
"Giang...Giang Thiển..."
Lý Nhiên dùng tất cả sức lực cuối cùng bám lấy vai Giang Thiển, ánh mắt khẩn cầu một sự giải thoát ngay lúc này. Hạ thân không ngừng tuôn ra ái dịch hoà với vài tia máu, cảm giác giữa thiên đường và địa ngục tồn tại cùng một lúc khiến tâm trí nàng cơ hồ muốn phát điên lên. Ngón tay Giang Thiển thật dài, cũng đủ vững chắc khiến nơi nhỏ bé kia run rẩy liên tục.
"Ân...Giang Thiển...A..."
Nhìn Lý Nhiên chỉ mấy chục phút trước đó còn lãnh đạm nay đã bị thống khổ ăn mòn đến biến mất không còn tung tích, dưới thân nàng, Lý Nhiên không khác yêu hồ mị hoặc chúng sinh, Giang Thiển tăng nhanh tốc độ tiến vào u cốc, mỗi lần ra vào đều mang theo lượng lớn ái dịch, không thể nghi ngờ là chất xúc tác cho nàng bộc phát.
"Lý Nhiên, Lý Nhiên của tôi..."
Khoảng khắc đạt đến cực hạn, Lý Nhiên cong người lên đón nhận kɧoáı ©ảʍ hoà cùng đau đớn đồng thời ập đến, đánh cho mọi phòng tuyến trong nàng như muốn vỡ vụn. Cơ thể kịch liệt run rẩy hồi lâu cũng không thể khôi phục, Giang Thiển vẫn còn khẽ kí©h thí©ɧ nơi tư mật đang ra sức bài trừ dị vật, hơi thở đồng dạng mất đi nhịp điệu trầm tĩnh vốn có.
"Tiểu thư, Nguyên đường chủ có chuyện cần báo."
Bên ngoài cửa gỗ chỉ hé ra một khe hở đủ để thanh âm có thể lọt vào, sau đó rất nhanh bị đóng lại. Giang Thiển nhíu mi gắt gao, có chút không muốn rời khỏi u cốc nhỏ bé đang phi thường nhạy cảm kia. Tầm mắt nàng một mực dừng trên dung nhan thanh thuần bị nhiễm phải tầng ửng đỏ mê người của Lý Nhiên, cuối cùng mới rút ra khỏi nơi đó đi thu thập một phen.
Giang Thiển không vội, đó là tác phong của nàng. Nếu hôm nay không phải là bị Nguyên Lạc đến tìm mà là kẻ khác cả gan cắt ngang hứng thú, phỏng chừng kết cục cũng chỉ có đi theo Trần đường chủ.
Tự mình lau người cho Lý Nhiên đã mê man trên giường xong, Giang Thiển mới an tâm mang theo tia sinh khí rời khỏi căn phòng.
——
Có nên gắn H vào chương này hay không =)) An cảm thấy cũng giống H lắm mà... Chỉ là hơi biếи ŧɦái chút thôi :)