Chương 4: Giang thị

Giang Thiển nằm mơ. Trong giấc mơ luôn tra tấn nàng hai mươi năm qua đều diễn đi diễn lại một tràng cảnh bi kịch mà không cách nào xoá đi.

...

Khung cảnh chợt trở nên hỗn loạn với rất nhiều tiếng súng bên tai cô bé với đôi mắt to tròn ngơ ngác cùng hoảng sợ. Người phụ nữ kia dắt tay nàng đi, len lỏi qua các dãy xe hơi để bảo hộ nàng trong lòng. Rõ ràng cô bé có thể cảm nhận mẫu thân mình rất gấp, thậm chí trán cũng bị một vết thương rách toạc làm máu chảy xuống thành dòng trên gương mặt thanh tú, thế nhưng vẫn như cũ kiên cường nắm tay nàng đi.

"Bên kia! Ả ta còn sống, mau đuổi theo!"

"Mẹ ơi..."

Đoànggggggg... Đoàngggggg...

Giang Thiển giật mình tỉnh dậy khỏi mộng mị, sau lưng cũng bị thấm ướt một mảng mồ hôi. Nàng yên tĩnh ngồi dựa vào đầu giường, hai tay xoa thái dương đau nhức cùng mệt mỏi mà tự giễu bản thân. Đã qua rất nhiều năm rồi, vậy mà cảnh tượng đó vấn ám ảnh nàng ngay cả trong giấc mơ.

Đồng hồ trên tường chỉ mới điểm 9 giờ, Giang Thiển quyết định đứng dậy thu thập bản thân một chút. Hôm nay còn rất nhiều sự vụ trong bang hội cần nàng giải quyết.

Đợi một Giang Thiển cao lạnh một lần nữa xuất hiện trước gương đã là chuyện của nửa tiếng sau. Nàng luôn chọn cho mình trang phục màu đen, mà làn da trắng nhợt nhạt của nàng lại phá lệ được tôn vinh bởi sắc màu u trầm đó, như chính tâm tư của nàng vậy.

Giang Thiển bước xuống lầu liền được Lưu di trìu mến chào buổi sáng bằng nụ cười ôn nhu.

"Tiểu thư, buổi sáng đã sẵn sàng rồi."

Giang Thiển chỉ đơn giản gật đầu đáp ứng, liền rảo bước về phía bàn ăn dài trong nhà bếp. Trên bàn bày ra bữa sáng nóng hổi với cháo rau củ nấu với thịt bò cùng một ly sữa nóng, nàng thật yên tĩnh một mình dùng hết bữa sáng thanh đạm kia.

Lưu di đứng một bên quan sát sắc mặt tiều tuỵ của Giang Thiển, có chút lo lắng trong lòng nhưng khó nói ra. Bà nhìn nàng từ nhỏ lớn lên, nói không quá nhưng cũng chính là người mẹ thứ hai của Giang Thiển trên đời. Tiểu cô nương năm nào còn hoạt bát trong sáng như đoá hoa hướng dương đón nắng sau tại nạn năm đó đã biến mất không tung tích, chỉ còn lại trầm tĩnh bám trên ngũ quan của đứa nhỏ 5 tuổi. Càng lớn lên, Giang lão gia càng đặt lên vai Giang Thiển nhiều trọng trách hơn, khiến cho cô bé vốn dĩ trầm mặc nay càng thêm phần u ám, tịch mịch. Có thể ở bên ngoài, Giang Thiển là một lão đại khiến bang hội quy phục, nhưng trong thâm tâm Lưu di, nàng cũng chỉ là một cô bé hai mươi tư tuổi cần có cuộc sống tươi sáng thôi. Bất quá, Giang thị tình hình bà rõ lắm, cả đại gia tộc chỉ còn một mình Giang Thiển là kẻ thừa kế mà thôi.

Ăn xong, Giang Thiển chậm rãi rau miệng rồi uống hết cốc sữa hạnh nhân được cất công chuẩn bị, liền cấp thiết muốn ra ngoài.

"Tôi đi."

"Tiểu thư đi cẩn thận."

Vốn dĩ muốn tới bang hội nhanh một chút, bất quá khi băng ngang qua cầu thang hướng lên căn phòng đóng kín kia, ánh mắt Giang Thiển chợt hiện lên tia do dự. Lưu di đi phía sau lại thực hiểu lòng người lên tiếng.

"Cô bé đã ngủ rồi, tiểu thư có thể yên tâm."

Lúc này Giang Thiển mới chịu xoay người một mạch ra khỏi cửa lớn, trong lòng đích thực dễ chịu hơn một chút so với lúc sáng bị ác mộng bao trùm. Thực tế, người có thể suy đoán tâm tư Giang Thiển có chỉ có mình Lưu di, bởi vì nàng rất ghét cảm giác tâm của mình bị người khác thăm dò.

Giang Thiển trực tiếp ngồi xe đến biệt thự ở vùng ngoại ô, cũng chính là nơi họp mặt của Giang Lăng đường. Thế lực của Giang gia cắm sâu gốc rễ ở Tây An, từ rất lâu về trước đã nắm cả thành thị trong lòng bàn tay, cùng với Lục gia và Hạ thị ở Thượng Hải chính là tam trục quyền lực trong cả bạch đạo và hắc đạo. Có điều về sau Lục gia sau khi lưu lại một nhánh nhỏ của hội tại Bắc Kinh đã triệt để dời sang Đức theo vị Lục đương gia kia, còn Hạ thị cũng chuyển mình từ lưỡng giới thành đệ nhất chính đạo gia tộc nhờ vào Hạ thị nhị tiểu thư mưu trí hơn người, bất quá có còn duy trì thế lực ngầm hay không, điều này không ai biết được. Hạ thị nhị tiểu thư cùng Lục gia Lục tiểu thư kia chính là hai nhân vật truyền kì mà bất kì ai nghe đến cũng phải kiêng sợ. Giang gia có mối thâm tình với Lục gia, vì vậy coi như hai bên cũng không có xung đột gì lớn, huống chi Lục gia tại Thượng Hải cũng rất khép kín thế lực.

Lần này Giang Thiển tụ họp mười vị đường chủ của các phân nhánh trở về chính là vì sự kiện Thuỵ gia thu mua miếng đất kia vào tối qua.

Nàng tiêu soái giẫm lên nền gạch lạnh lẽo tiến vào đại sảnh đã có mười người cùng thuộc hạ của mình đợi sẵn. Ánh mắt nàng quét qua từng gương mặt già nua của những bô lão, tuyệt nhiên không lộ ra tia hữu tình nào.

"Tin tưởng ta không cần nói nhiều, các vị cũng có thể biết lý do hôm nay ngồi ở đây."

Thanh âm nàng vang dội giữa sảnh đường rộng lớn, tuy thanh lãnh nhưng thập phần có uy áp giáng xuống tư tâm của những người trong hội. Ánh mắt Giang Thiển thâm sâu khó lường, đột nhiên nhìn về phía một vị đường chủ, môi đỏ liền khẽ hé.

"Trần thúc, Thuỵ gia nên làm cái gì?"

Vị gọi là Trần thúc rùng mình một cái, hắn lăn lộn giang hồ hơn mười năm, có hiểm cảnh nào hắn chưa trải qua. Nhưng loại uy hϊếp mà Giang Thiển mang đến khiến hắn toàn thân lạnh lẽo đi, đây mới là chân chính sợ hãi. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Đốc, hắn ra vẻ trấn định đáp lại Giang Thiển.

"Đương gia, theo ta nên diệt trừ hậu hoạn về sau. Thà gϊếŧ nhầm còn hơn bỏ sót."

Tuy hắn giấu kĩ lắm, bất quá bên thái dương của hắn lại vì căng thẳng túa da vài giọt mồ hôi. Giang Thiển đột nhiên cười lạnh, tầm mắt hướng nơi xa xăm với vẻ mặt trầm tư. Nàng quyết tuyệt, nhưng cũng rất nhân từ. Chỉ trong chốc lát khi ánh mắt hai người chạm nhau, Trần Đốc liền biết hắn tiêu đời.

"Trần thúc, đây là năm thứ mấy thúc ở Giang gia rồi?"

Ngón tay Giang Thiển theo thói quen gõ đều trên mặt bàn gỗ, tạo ra thứ âm thanh duy nhất giữa căn phòng u tĩnh đến tiếng thở cũng bị đè nén. Mặt Trần Đốc tái nhợt vì chột dạ, hắn không ngờ Giang Thiển lại biết được chân tướng nhanh như vậy. Đi theo nàng mới hai năm thôi, bất quá ai cũng tự nhận biết sự tàn nhẫn của Giang Thiển so với ba của nàng năm đó, quả thực thâm độc có thừa. Nắm tay hắn siết chặt để trên đùi, im lặng nhìn về phía nữ nhân đang ung dung đối diện mình.

"Bẩm đương gia, đã hơn mười năm."

Trần Đốc cúi đầu, bộ dạng hoàn toàn quy phục. Hắn biết Giang Thiển không thích bị suy đoán tâm tư, vì thế rất đúng ý nàng đáp lại. Chỉ thấy môi đỏ của nàng chợt hé, một nụ cười vừa lạnh lùng vừa lộ ra vài phần chân thật làm sống lưng Trần Đốc phát lạnh.

"Tôi nghĩ cũng đến lúc Trần thúc nên về hưu rồi. Còn gia đình thúc..."

Dừng một chút, Giang Thiển đẩy ra một bản ký kết đến trước mặt Trần Đốc làm hắn vô cùng kinh ngạc. Trên đó nét mực in từng văn tự rõ ràng, rằng chính Giang gia sẽ chịu trách nhiệm chăm lo nửa đời còn lại của gia đình hắn. Là hắn phản bội Giang thị, cấu kết Thuỵ gia để mưu cầu tư lợi. Nhưng Giang Thiển lại đang làm gì đây? Hắn sớm muộn cũng chết, hoặc là nên nói, chữ ký của một cái người chết còn giá trị sao? Nhưng kiên định cùng hứa hẹn của Giang Thiển, không hoa mỹ, không cần một lời thuyết phục, cũng đã để hắn tin tưởng tuyệt đối.

Trần Đốc đường đường là một nam tử hán lăn lộn hắc đạo hơn mười năm, lúc này sóng mũi lại cay xót hướng Giang Thiển ôm quyền thi lễ, một bộ tôn kính cùng hối lỗi.

"Trần Đốc này có chết cũng sẽ không phụ Giang gia. Đời sau, nguyện làm trâu bò đáp lại ân tình."

Đáng tiếc, hối hận của hắn cũng đã muộn. Giang Thiển nhìn hắn ký vào bản hiệp ước, con ngươi âm trầm rốt cuộc lộ ra một tia tiếc nuối cùng xung động.

Ký xong, thuộc hạ của nàng lập tức giải Trần Đốc đi. Còn về kết cục của hắn, chín vị đường chủ còn lại đều minh bạch trong lòng.

Chết.

Đợi Trần Đốc hoàn toàn rời khỏi, Giang Thiển mới hít sâu một hơi đứng dậy đối đoàn người còn ngồi lại nói vài câu thâm ý.

"Nếu đã có một Thuỵ gia thứ nhất, ta hi vọng sẽ không có vị Trần đường chủ thứ hai."

Các vị đường chủ còn lại đều đồng lòng yên tĩnh, đại diện cho ý tứ tán đồng của chính mình, cũng minh bạch Giang Thiển không còn là con cọp giấy trong nhà của Giang lão.

—————-

Lý Nhiên là bị đau đến cơ hồ không thể lần nữa thôi miên bản thân tiếp tục chìm vào giấc ngủ. Nàng khẽ nhíu mày nhìn căn phòng quen thuộc hơn sáu năm giam cầm, tâm bỗng chốc sinh ra tia bi ai khó kiềm nén. Nàng vươn tay, liền chạm đến một vỉ thuốc quen thuộc đặt trên bàn gần sofa cùng một ly nước vẫn còn ấm, hẳn là do Lưu di chuẩn bị cho nàng.

Vết thương trên người vẫn còn đau rát khiến Lý Nhiên muốn ngồi dậy cũng không được, chỉ có thể xoay mình nằm thẳng thay đổi tư thế làm cổ bớt mỏi hơn mà thôi. Đêm qua Giang Thiển đến hai lần, nàng cơ hồ đoán được tâm trạng của đối phương không tốt, lần trước cũng chỉ để thoả mãn nhiệm vụ, bất quá lần thứ hai trở về, Giang Thiển giống như lại lên cơn điên dằn vặt nàng. Tuy Lý Nhiên đã quen với thất thường của Giang Thiển, nàng cũng không có cách nào hoàn toàn nhận hết hình phạt từ đối phương.

Nhưng "không thể" không tồn tại trong thế giới quan của nàng và Giang Thiển, mạng của nàng là do Giang Thiển nhặt về, nàng còn có quyền phản kháng sao?

Trần trụi nằm trên sofa, Lý Nhiên khẽ đóng mi lại, một giọt nước mắt theo đó tràn xuống bên thái dương của nàng, dưới ánh chiều tà len lỏi vào căn phòng lại càng phá lệ cô đơn tịch mịch.

Cạch...

Tiếng cửa vang lên không khiến cho Lý Nhiên mở mắt đón nhận, bởi vì nàng biết người đến là ai. Quả thực sau đó, tràng hương khí đậm mùi bạc hà liền len vào thính giác của nàng, thanh âm có phần lãnh đạnh cũng theo tiếng bước chân vang lên.

"Lý Nhiên."

P/s: Cảm giác nhân vật Giang biếи ŧɦái có chút đáng sợ :)) Giang biếи ŧɦái với Lục đại tỷ không biết bên nào bá hơn chứ Thiển tỷ ăn đứt Lục tỷ về khoản biếи ŧɦái :)