Chương 17: Sợ Hãi

Bàn lớn trong thư phòng chứa đủ loại công văn nhưng lại phi thường gọn gàng ngăn nắp. Giang Quý trầm mặc ngồi trên ghế dựa lớn đối diện cửa sổ, ánh mắt đầy tinh quang đánh giá Giang Thiển kiên định trước mặt. Hắn một đời anh minh, Giang gia lại vì cái gì đơn bạc con cháu như vậy.

Ánh nhìn hắn đặt lên ngũ quan tuyệt sắc của Giang Thiển, lại như thấy được năm đó con trai hắn Giang Trầm anh khí bức người, lại không thiếu đi nét nhu mì của đứa con dâu hắn trăm ưng ngàn lựa Trần Nhi. Chuyện cũ qua hơn mười mấy năm, Giang Quý vẫn đóng kín cánh cửa tâm tư của mình. Mà hắn biết, Giang Thiển cũng như vậy.

"Mấy ngày trước đi Bắc Kinh?"

Thân mình Giang Thiển đột nhiên cương cứng, ánh mắt không thể giấu nổi để lộ ra tia kinh hoảng hướng về chính ông nội của mình. Mặc dù thanh âm kia nàng nhìn không ra tia hàm xúc ẩn sau, Giang Thiển cũng biết tuyệt đối không phải hảo ý.

Mi tâm nhíu lại thành một đoàn, hai tay nàng lặng lẽ xuất ra tầng mô hôi mỏng khẩn trương.

"Không cần căng thẳng."

Không đợi Giang Thiển đáp lại, Giang Quý đã thâm ý đối nàng trấn an. Bất quá, Giang Thiển lúc này lại lâm vào cực đại hoang mang. Càng nghĩ càng không rõ thái độ Giang Quý lúc này trái với suy đoán của nàng lại rất thờ ơ cùng trầm mặc. Nàng âm thầm suy đoán có phải tin tức đã lọt đến chỗ lão gia tử hay không, rõ ràng toàn bộ chuyến đi chỉ có vài người thân cận biết mà thôi.

Nghĩ đến những thủ đoạn tàn nhẫn của Giang Quý, dù có là cháu gái ruột của hắn thì nàng vẫn không khỏi rùng mình. Cho nên tiểu Nhiên của nàng chỉ cần chịu một đả kích thôi cũng đủ để huỷ hoại hoàn toàn đứa nhỏ. Một cỗ lửa giận từ đâu bốc lên, đem huyết sắc trên mặt nàng rút đi không còn một mảnh.

Giang Thiển hơi cúi đầu dùng ngữ khí cung kính cùng ra vẻ trấn định đáp lời Giang Quý.

"Ông, con biết mình nên làm gì."

Lúc này Giang Quý không cho nàng thêm một ánh mắt nào mà trực tiếp quay lưng đối diện nàng, một lát sau, hắn sâu xa lên tiếng.

"Mấy hôm nay đem Tử Húc đi làm quen trong bang hội đi."

Vốn dĩ tưởng rằng Triệu Tử Húc là tự chủ trương trở về Tây An, không ngờ lại chính là ý tứ của Giang Quý. Chín năm nắm giữ Giang thị, chưa từng có một ngày Giang Quý đem quyền lực trong tay nàng phân tán ra cho kẻ khác. Lúc này lại đem họ Triệu quay lại Giang gia, cố tình cho hắn ra mắt mấy lão nhân có thế lực trong bang hội. Giang Thiển nghi hoặc càng sâu hơn, nhưng nàng biết nàng thực giống Giang Quý ở điểm căm ghét bị suy toán tâm tư, cho nên Giang Thiển chỉ có thể nhịn xuống.

"Dạ. Con đã biết."

————

Trên đường lớn hiện tại có chút tắc đường khiến cho thời gian đi từ nhà chính về đến biệt thự của Giang Thiển bị kéo dài rất nhiều. Ánh mắt nàng thuỷ chung luôn hướng về dòng xe hai bên, tựa hồ chỉ có dòng chảy tấp nập đó mới khiến tâm tình hỗn loạn vì chuyện buổi sáng chậm lại.

Giang Quý biết đến sự tồn tại của Lý Nhiên, điều này không thể nghi ngờ là nỗi bất an lớn nhất của Giang Thiển. Có thể nói giây phút bắt gặp ánh mắt tràn đầy thâm ý từ phía ông nội, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân quả thực rất nhỏ bé trong ván cờ không còn nhân tính này. Ngón tay Giang Thiển đan vào nhau gắt gao, nếu để ý kĩ sẽ còn thấy những khớp xương do bị chèn ép mà trở nên trắng bệch khó coi.

Tiêu tốn hơn một tiếng rưỡi, Giang Thiển cuối cùng về đến nơi trong cơn mưa rào làm ướt mặt đường. Thủ hạ thuần thục bung dù che chắn cho nàng bước vào trong, sau đó quay người cáo lui như thường lệ.

Mặc dù trên quần áo cùng tóc dài cột cao còn vươn lại vài hạt nước, Giang Thiển cũng không chút để tâm lau khô đi. Bước chân nàng khôi phục tốc độ vội vã vốn có lao về phía căn phòng đóng kín, có chút mất bình tĩnh đẩy cửa tiến vào.

Lưu di vốn dĩ đang giúp Lý Nhiên thu dọn chén dĩa của buổi tối thì đột nhiên bị Giang Thiển xông vào doạ đến đánh rơi cả muỗng bạc xuống sàn. Lý Nhiên cũng đồng dạng kinh hách, bất quá tốc độ khôi phục của đứa nhỏ đã đạt đến trình độ Olympic quốc gia.

Mi mắt khẽ nhíu lại, Giang Thiển không hề cố kỵ Lưu di mà bước nhanh đến đem Lý Nhiên kéo vào lòng ghì chặt, thanh âm rõ ràng che giấu chút hỗn loạn của nhịp thở.

"Tiểu Nhiên của tôi..."

Trong căn phòng tĩnh lặng tràn ngập ánh nắng, thanh âm Giang Thiển vang lên như một bản nhạc tang tóc quỷ dị cướp đi độ ấm vốn dĩ căng tràn trong không khí. Lưu di thu dọn bát đũa nhanh chóng xuống lầu, trả lại cho hai người thời khắc riêng tư như thường lệ.

Lý Nhiên rốt cuộc chậm chạp dời tầm mắt khỏi khung trời rộng lớn bên ngoài, con ngươi màu nâu trầm thu lại tiêu cự đặt trên ngũ quan tuyệt mỹ của Giang Thiển. Không biết đã là lần thứ bao nhiêu nàng phải cảm thán trước sự hoàn mỹ chết chóc của dung mạo trước mắt. Nàng không ngăn được vươn tay lau đi giọt nước mưa lưu lại trên trán Giang Thiển, ôn nhu mà đạm mạc.

"Ân, tôi ở đây."

Đã từ rất lâu, sự giao tiếp của cả hai chỉ dừng lại ở vụn vặt thanh âm trầm thấp. Giang Thiển bỗng ôm chặt Lý Nhiên, chặt đến nỗi cơ thể nhỏ gầy kia suýt chút nữa đã bị nghiền nát trong vòng chiếm hữu đó.

Ngón tay Giang Thiển lung tung giải khai vạt áo ngủ mỏng manh của Lý Nhiên, để lộ ra dưới ánh nắng là cực nhiều vết sẹo đủ hình thù, còn có vết thương mới lên da non. Lý Nhiên không rên một tiếng, cả người buông lỏng mặc cho ánh mắt người trên thân dần trở nên mờ đυ.c vì du͙© vọиɠ.

Giang Thiển đẩy Lý Nhiên xuống giường, gấp không thể chờ nổi tự mình cởϊ áσ khoác ném sang một bên. Chỉ bằng mấy động tác nhỏ, thân thể thon gầy của Lý Nhiên đã trần trụi hiện ra trên drap giường màu xám u ám . Hô hấp của nàng dần biến nặng, lực đạo xoa hai đôi gò bồng của Lý Nhiên càng lúc càng nặng hơn.

Chỗ nhạy cảm nhất của Lý Nhiên, nàng hơn ai khác hiểu rõ như lòng bàn tay. Giang Thiển cúi cuống liếʍ lấy đỉnh đồi, ngậm trong miệng không ngừng hút mạnh khiến cả người Lý Nhiên nổi lên tầng tầng da gà.

"Tôi muốn em."

Dứt khoác mà không mất đi cường thế, Giang Thiển ra sức khuấy động cơ thể vốn dĩ mẫn cảm của Lý Nhiên, đến rồi cực hạn, cô bé rốt cuộc tràn ra loại thanh âm nàng mong muốn.

"Ân..."

Ngón tay của Giang Thiển quanh năm đều được tu bổ cẩn thận, lúc này không chút do dự tìm đến chân tâm ướt đẫm của người dưới thân. Nơi đó chỉ mới lành lại từ chuyến đi lần trước nay đã sẵn sàng đón nhận hai ngón tay của Giang Thiển tiến vào. Thế công của nàng mãnh liệt đến nỗi đem cả người Lý Nhiên cũng đi theo tiết tấu nhanh chậm.

Tiếng va chạm của cơ thể và bàn tay tạo nên loại âm thanh da^ʍ mỹ mà dụ hoặc, Giang Thiển nắm chân Lý Nhiên buộc cô bé mở rộng hết cỡ, ba ngón tay càng không khách khí tiến vào hoa huyệt đã ướt đẫm da^ʍ thuỷ. Như là chịu chuyện lúc sáng kí©h thí©ɧ, nàng rốt cuộc lăn lộn Lý Nhiên suốt bốn tiếng đồng hồ mới chịu buông tha. Bất quá còn không phải vì tận hứng.

Nàng như thường lệ lau sạch cơ thể của Lý Nhiên đã mồ hôi đầm đìa nửa hôn mê trên giường, chậm chạp nhìn cô bé thêm hồi lâu mới chịu rời khỏi. Sắc mặt nàng càng không hảo nơi nào đi.

Hai thuộc hạ đứng trước thư phòng đã chờ rất lâu mới thấy Giang Thiển liền vội vàng cúi đầu, sau đó im lặng đưa cho nàng hai kiện hành lý và một tệp hồ sơ.

Giang Thiển đơn giản liếc một cái đã biết đây là thứ lúc chiều nàng bàn giao lũ thuộc hạ lập tức chuẩn bị.

"Lui ra đi."

Bước vào thư phòng, nhìn bên ngoài sắc trời dần ảm đạm buông xuống màu đen, mi tâm nàng nhíu chặt hơn. Hồ sơ trong tay chính là một thân phận mới của Lý Nhiên tại nước Pháp. Nàng không thể làm ngơ thái độ của Giang Quý buổi sáng, rõ ràng hắn biết, nhưng lại cố tình án binh bất động.

Nếu trên thế giới này có một thứ nàng không thể đánh mất thì đó chính là mạng sống của Lý Nhiên. Từ thời khắc cả hai bước vào trầm luân, Giang Thiển liền vô pháp kháng cự sự xâm lấn của cô bé.

Ngón tay thon dài khẽ vuốt ve tấm ảnh mà trong đó, Lý Nhiên còn là bóng dáng nhỏ gầy ăn mặc bộ quần áo rách nát cũ kĩ. Nàng cầm một mâm thức ăn bưng cho khách hàng bên vệ đường. Góc độ chụp cũng tốt lắm, hoàn toàn khắc hoạ được ánh sáng trong đôi mắt to tròn của đối phương. Mấy năm qua, Lý Nhiên chậm chạp thay đổi trở nên thành thục hơn, nhưng ánh mắt đó chưa từng biến đổi qua, đôi khi bất ngờ đánh úp vào tâm trí Giang Thiển như một cái tát đầy sảng khoái khiến nàng vừa hoảng sợ vừa sinh ra du͙© vọиɠ chiếm hữu.

Suốt một đêm dài, Giang Thiển không hề chợp mắt, càng không xử lí sự vụ trong bang. Nàng đơn giản dựa vào bên cửa sổ nhìn ánh trăng phá lệ sáng chói bên ngoài màn đêm, ánh mắt vô thần còn hoà lẫn tia thống khổ tột đỉnh. Quyết định đưa Lý Nhiên rời khỏi nơi này đã nằm trong dự kiến của nàng hai năm trước, bất quá thời điểm đó còn chưa có nguy cơ trùng trùng ép nàng rời xa cô bé. Hiện tại, mong muốn của Giang Thiển chỉ là an nguy của Lý Nhiên. Nàng không thể mất Lý Nhiên, cũng chính là mất đi chính mình.

Giang gia.

Lý Nhiên.

Nàng buộc phải lựa chọn.