Chương 16: Giương oai

Lý Nhiên yên lặng tựa vào lòng Giang Thiển trên chiếc giường lớn trong căn phòng quen thuộc, nàng lười mở mắt tiếp nhận ánh nắng rực rỡ của ngày mới. Chỉ là hương khí của Giang Thiển quẩn quanh đầu mũi khiến nàng có chút ỷ lại.

Từ cái ngày Giang Thiển đem nàng vào nơi này, không có giây phút nào Lý Nhiên tình nguyện cùng nữ nhân ấy thân cận. Chung quy chỉ có né tránh trong vô vọng, thậm chí là chán ghét. Bất quá ba năm trôi qua, nàng lại ngoài ý muốn chỉ có thể dựa vào Giang Thiển.

Hôm qua lúc Giang Thiển trở về, nàng rõ ràng cảm nhận được mùi thuốc khử trùng nồng nặc trên người đối phương, tâm không hiểu vì sao trở nên bất an. Nàng sẽ không thừa nhận vì lo lắng cho Giang Thiển, nhưng nàng không thể dùng lý trí chối bỏ được. Ánh mắt Lý Nhiên dù lãnh đạm đến mấy cũng không tránh khỏi xúc động khi nhìn thấy vết trầy xước khắp người Giang Thiển cùng tay phải bị bó bột trắng toát. Lúc ngón tay nàng cẩn thận chạm lên vết thương trên mặt của Giang Thiển, nữ nhân kia chợt rùng mình nhíu mày, chắc hẳn là bị sờ đau.

Khi Lý Nhiên nhận ra bản thân mình rơi lệ thì nước mắt đã nhuộm ướt hai gò má nàng rồi. Nàng không hiểu vì cái gì mình lại khóc trong khi đáng lẽ nàng nên cười lạnh thoả mãn.

Chỉ là... Nàng cảm nhận được sự khẩn trương của Giang Thiển, dù không cố ý muốn, nhưng là nàng có.

Lý Nhiên không dám đối mặt với bản thân rằng nàng tưởng niệm Giang Thiển.

Mấy ngày qua mặc dù có Lưu di chăm sóc, có Nguyên Lạc sẽ thỉnh thoảng mang đến quà vặt cho nàng, Lý Nhiên chung quy không cảm thấy thực sự vui vẻ. Đa phần thời gian tỉnh táo sẽ dùng để thất thần trong dòng suy nghĩ miên man.

Đột nhiên Lý Nhiên cảm nhận được tia ấm áp trên trán, cùng lúc nó là cái ôm ghì chặt của nữ nhân họ Giang. Nụ hôn của Giang Thiển nhàn nhạt cùng cẩn thận, như thể chỉ cần tăng thêm một chút lực đạo sẽ phá hỏng bảo vật.

Lý Nhiên có chút rùng mình, liền lựa chọn cách im lặng tiếp nhận. Mi mắt khẽ động, nàng ngước mắt nhìn Giang Thiển đang si ngốc đặt trên ngũ quan của nàng. Không biết là vì chút xung động quỷ dị của bản thân hay vì chán ghét, nhịp thở của Lý Nhiên trở nên hỗn loạn.

Thấy Lý Nhiên dùng ánh mắt còn vương lại tia buồn ngủ đối diện, Giang Thiển nhịn không được nở nụ cười ôn hoà.

"Chào buổi sáng, tiểu Nhiên của tôi."

Cả ngày hôm qua Giang Thiển không hề bước ra khỏi phòng, càng không tách khỏi Lý Nhiên dù chỉ một giây nào. Mặc dù tối đến du͙© vọиɠ đang kêu gào khẩn thiết, bất quá khi Giang Thiển nhìn thấy vết thương mới bắt đầu đóng vảy của Lý Nhiên lại lặng lẽ dằn lại xúc động chiếm hữu. Đêm qua là lần đầu tiên nàng ở lại nơi này mà không cùng tiểu Nhiên lăn sàng.

Kỳ thực, cảm giác cũng không tệ.

Ngón tay Giang Thiển nhẹ nhàng lướt trên vầng trán trơn nhẵn của Lý Nhiên, rơi dần xuống lông mi dài cong vυ"t đang run rẩy, lại tiếp tục khám phá gò má ửng hồng khả ái, cuối cùng dừng lại ở hai cánh môi khép hờ căng mọng. Lý Nhiên của nàng thật đẹp quá.

"Tiểu Nhiên, em biết vì sao hoa hồng lại được trân quý không?"

Đột nhiên bị hỏi tới, Lý Nhiên có chút nghi hoặc thăm dò biểu tình của Giang Thiển. Qua mấy phút, ngũ quan của người kia chỉ tràn ra ý cười cùng sủng nịch, Lý Nhiên làm như vô tâm đáp lại, kỳ thực nàng đang cật lực suy tư.

Có lẽ vì bộ dáng trầm mình vào dòng suy nghĩ của Lý Nhiên quá mức đáng yêu, Giang Thiển không nhịn được liền trực tiếp kéo đứa nhỏ vào lòng ghì chặt. Hương khí của Lý Nhiên làm tâm tình nàng tốt lên không ít. Một lúc lâu sau đó, nàng mới chậm rãi hôn lên tóc Lý Nhiên khẽ lên tiếng.

"Bởi vì chúng rất mau tàn."

Ý tứ ám chỉ của Giang Thiển không phải lúc nào Lý Nhiên cũng hiểu, bởi vì nàng thuỷ chung chỉ là đứa nhỏ thiếu đi dạy dỗ và tiếp xúc xã hội mà thôi. Đáng lẽ nhân sinh nàng đã có chút vặn vẹo vì bi kịch lúc còn bé, bất quá cũng vì được Giang Thiển giam lỏng ở nơi này mà Lý Nhiên lại được dạy dỗ vô cùng tốt.

Giang Thiển xoay người nằm nghiêng bên cạnh Lý Nhiên, đôi môi vân vê lưu luyến trên khuôn mặt trắng nõn đối diện không biết chán. Nàng yêu thích muốn chết cảm giác được kề cận yên tĩnh như vậy.

Lý Nhiên không có phản kháng, chỉ là nàng thuỷ chung không thể lý giải Giang Thiển mà trở nên thất thần trong giây lát.

Giang Thiển một mực bồi bên cạnh nàng cả một buổi sáng để hôn môi ôm ấp, để giải toả nhớ nhung. Đến lúc bị Trần ca ngoài cửa đánh tiếng, Giang Thiển mới hừ nhẹ rời xa cái giường. Trước khi đi, Lý Nhiên vẫn không cho nàng thêm một ánh mắt nào.

————-

"Tiểu thư, Triệu thiếu gia về nước. Lão gia cho gọi người trở về bên kia."

Trần ca kính cẩn đối Giang Thiển báo cáo, trên mặt không lộ ra tia cảm xúc dư thừa nào. Mi tâm Giang Thiển nhíu lại thành một đoàn, quả nhiên mọi chuyện đều đúng như nàng dự đoán. Triệu Tử Húc thật sự nhịn không được rồi, hắn càng động, nàng lại càng dung túng cho hắn động. Để xem đến cuối cùng, kẻ nào là người đắc lợi.

Giang Thiển thở dài một hơi, sau đó rất nhanh hoá đạm trang lên xe hướng về biệt thự Giang thị đồ sộ lạnh lẽo kia mà đi.

Lúc đoàn người Giang Thiển đến, bên ngoài đã có mấy chiếc xe của đám người Triệu Tử Húc nghênh ngang để ở sân lớn. Nàng không để vào mắt, liền trực tiếp giẫm gót giày vào cửa lớn biệt thự.

Không khí bên trong có phần sinh động vì tiếng đàm luận của bốn năm vị đường chủ, tất nhiên còn có Triệu Tử Húc đang khoa tay múa chân giả tạo và ông nội nàng phụ hoạ. Giang Thiển cất đi vẻ mặt bất mãn, sau đó liền bày ra tư thế hậu bối hữu lễ cất giọng.

"Hiếm khi các vị thúc thúc có dịp tề tựu, ta không có quấy rầy chứ?"

Cả đám người lúc này mới nhận ra Giang Thiển đã đến từ lúc nào, gương mặt vốn dĩ cao hứng không ít lại chậm rãi rút đi phần nhiệt ý chào đón nàng. Bởi vì Giang Thiển quản chi Giang thị chín năm, ai còn tỉnh táo đều nhìn ra thủ đoạn cao minh cùng tàn nhẫn của nàng. Cho nên ngoại trừ những vị đường chủ mới trẻ tuổi sẽ tôn sùng Giang Thiển thì các bô lão hoặc sẽ dè chừng nàng, hoặc sẽ hừ lạnh khi nhắc về nàng.

Đám người tụ họp nơi này lại trùng hợp chỉ toàn bô lão, vì thế thái độ đối nàng như vậy cũng đã tốt lắm rồi. Lão phật gia thật ra biết Giang Thiển đến từ lâu nhưng lại cố tình không lên tiếng. Hắn lặng lẽ quan sát khí sắc của Giang Thiển, lại bị cánh tay bó bột quá mức chói mắt kia thu hút sự chú ý.

"Vết thương không sao chứ?"

Lời nói chứa vài phần quan tâm, ngoài ra chỉ còn là khiển trách răn dạy. Giang Thiển kỳ thực muốn cười lạnh đáp lại rằng hắn hẳn phải biết rõ hơn nàng chứ. Lúc Giang Thiển xuất viện thì toàn bộ bệnh án của nàng cũng theo đó biến mất, chuyện này tuyệt đối Trần ca không có khả năng xử lý gọn gẽ như vậy, chỉ có thể là lão gia tử ra tay.

Bất quá nàng vẫn dùng tư thế cúi thấp đầu đáp lại Giang Quý.

"Con không sao. Đã để ông nội quan tâm nhiều rồi."

Dương đường chủ vốn cũng có chút hiềm khích với Giang Thiển thấy vậy cũng liền vênh mặt một chút lên tiếng.

"Lần này chuyện kho vũ khí bên Ireland hẳn là không đơn giản. Không biết Giang đương gia có chút phát hiện gì không?"

Giang Thiển nheo mắt nhìn tên nam nhân trung niên đang chễm chệ vị trí bên cạnh Giang Quý, xem ngữ khí của hắn là đang ép nàng vào thế bị động. Nếu nàng không nói, hắn sẽ thừa cơ khích phát tâm tình lão phật gia, nếu nàng nói, kẻ có lợi nhất lại là Triệu Tử Húc. Giang Thiển hừ lạnh trong lòng, ngoài mặt rất nhanh đáp lời.

"Dương đường chủ có thể yên tâm, ta trước nay đều đem lợi ích Giang thị làm kim chỉ nam, sẽ không để các vị đây chịu chút thiệt thòi nào."

Thanh âm nàng có chút khàn đặc khẳng định chắc nịch. Nếu Lý Nhiên có mặt ở đây, hẳn nàng sẽ nhận ra sự tức giận ẩn trong ý tứ của Giang Thiển.

Lúc này Triệu Tử Húc lại thức thời đứng dậy cười toe toét với Giang Thiển, nhìn cũng có vài phần thật tâm.

"Tiểu Thiển, chúng ta lại gặp nhau rồi."

Chân trước Giang Thiển vừa trở về Tây An, chân sau Triệu Tử Húc đã đuổi theo tới Giang thị. Bất quá lộ liễu như vậy, hắn là đang phô trương trí thông minh có hạn của bản thân sao? Giang Thiển không nóng không lạnh dùng thái độ đương nhiên của một biểu muội đối với Triệu Tử Húc nói.

"Biểu ca, mừng anh trở lại."

Mặc dù căm ghét màn kịch này đến mấy, Giang Thiển cũng không thể trực tiếp vén màn vạch trần. Bởi vì nàng không làm việc mà mình không chắc chắn, Triệu Tử Húc lợi dụng điểm này đi khıêυ khí©h giới hạn của nàng.

Nhưng hắn không biết, vảy ngược thực sự của Giang Thiển ở đâu. Bao nhiêu năm qua hắn cố ý thân cận nàng, cũng làm ra nhiều thứ khiến nàng tức giận. Nhưng hắn chung quy không thấy được bộ dáng mất kiểm soát của Giang Thiển.

Lúc cả hai còn đang miên man chìm vào tính toán riêng, Giang Quý lại là người đánh động bầu không khí trầm mặc này. Lão ta không cho Giang Thiển một ánh mắt nào, lại rất chăm chú nhìn Triệu Tử Húc đang nghênh ngang ngồi trên trường kỷ.

"Con mang tiểu Húc làm quen Tây An một chút, lâu rồi nó cũng chưa trở về Giang thị."

Đơn giản phân phó cũng là một loại uy hϊếp. Nói cách khác, Giang Quý ra quyết định để Giang Thiển và Triệu Tử Húc thân cận, nàng nhất thời không thể từ chối, liền cúi đầu khẽ chấp thuận.

"Dạ."

"Được rồi! Hôm nay giải tán đi. Giang Thiển theo ta lên thư phòng một chút."

Giang Quý đem cả hội giải tán, cũng phân phó cho Triệu Tử Húc một biệt thự ngoại ô khác trong chuỗi bất động sản của Giang thị trong thời gian ở Tây An. Xong xuôi tất cả, hắn liền xoay người chậm rãi lên lầu.

Không hiểu vì sao Giang Thiển có chút bất an, nắm tay chặt chẽ của nàng xuất ra một tầng mồ hôi mỏng khẩn trương.