Chương 12

Editor: Ka Chan

Beta: Pyo

Chờ tới lúc James Potter rời khỏi, Harry nhịn ý cười nơi khóe miệng, cầm tách trà lên, ấm trà, thay bằng một ly rượu cho bản thân. Chiến tranh đã dạy cho Harry rất nhiều thứ, ví dụ như làm sao mà thưởng thức một ly Whisky.

Rượu là một thứ kì lạ, có khả năng khiến người ta hồ đồ, cũng có thể làm cho họ thanh tỉnh; có khả năng khiến cho hưng phấn, cũng có thể làm cho trầm tĩnh. Tại một ngày nhàm chán chẳng có việc gì, lúc bị ác mộng đánh tỉnh vào nửa đêm, hay trong thời kì nhận được liên tục tin xấu, Harry dùng Whiskey để làm mình bĩnh tĩnh lại. Có lẽ Harry còn chưa đủ tuổi để có thể phân biệt được những loại Whiskey khác nhau sẽ mang tới những dư vị khác nhau ra sao, nhưng y là một người có tửu lượng tốt, có thể khiến y hiểu được nồng độn cồn khác nhau sẽ có ảnh hưởng khác nhau.

Harry bưng li rượu, đi tới phía trước cửa sổ, mở hé ra, khiến gió đêm lạnh thổi vào mặt y. Lời nói của James Potter vẫn cứ văng vẳng trong tai y, làm y không khỏi nhếch khóe miệng.

Y đối với Snape có suy nghĩ không đứng đắn ư?

Cái tên hỗn đản xấu xí tóc đầy dầu á? Harry thực sự cảm thấy buồn cười, trước mắt hiện lên dung nhan của Snape: tóc đen dài đầy dầu, trên trán có những nếp nhăn thật sâu, con mắt luôn khó chịu nhìn chằm chằm người khác , cái mũi khoằm thật lớn, da vàng như nến, tóm lại là cái mặt không tài nào làm cho người ta thích được. Lại càng chưa nói tới cái ánh mắt luôn miệt thị người ta, cùng với cái mồm độc toàn ác ý nói kháy nữa.

— Chẳng qua lúc hắn xoay người, áo choàng cuộn sóng nhìn thật đẹp.

Harry lúc học năm nhất liền phát hiện ra điểm ấy, lúc ấy y vẫn chưa có hận Snape, thậm chí còn chẳng nói là ghét. Khi đó, y vẫn còn rất ngây thơ khờ dại, chỉ vì Snape nhìn y bằng ánh mắt căm hận mà cảm thấy tổn thương.

— Chẳng qua hắn thi triển ma thuật thì rất có khí thế, động tác sạch sẽ và lưu loát.

Harry tại năm thứ hai lúc đánh nhau kịch liệt ở câu lạc bộ, chính vì thế mà đã hoan hô, bởi hắn đã đánh bay cái tên chỉ biết cười nhe răng trắng nhởn ngu xuẩn kia. Đáng tiếc, vì còn vướng cái chuyện con rắn, nên y không còn tinh lực để thưởng thức lâu.

— Chẳng qua khi hắn mặc áo ba-đờ-xuy* của nữ thì cũng khá thú vị.

*ba-đờ-xuy: Một kiểu áo khoác của châu Âu. Áo khoác dài, thường là quá gối, hay là trên gối chút. Muốn ngó hình thì sợt mạng. Ở đây, ý Harry nói là lúc Snape mặc đồ của bà Neville.

Harry tại năm thứ ba lúc học tiết học Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám, đã cùng mọi người trong lớp lớn tiếng cười. Lúc đấy y từng nghĩ thầm rằng, nếu một ngày kia, có thể thấy Snape mặc loại trang phục đó, như vậy dù có chết ngay lật tức, thì sống trên đời này cũng không uổng phí.

— Chẳng qua khi hắn xắn tay áo, vung dấu hiệu hắc ám đến trước mặt Kakaroff, buộc tên kia phải thừa nhận rằng Voldemort đã trở về, nhìn rất bức nhân.

Harry tại năm thứ tư, trong lòng có một chút, đích thực hoài nghi rằng Snape có thể hay không đáng được tín nhiệm.

— Chẳng qua hắn còn trẻ, xác thực là có lí do để căm hận James Potter.

Harry tại năm thứ năm tận mắt thấy được kí ức của Snape, cảm thấy đồng tình với đứa trẻ yếu ớt và nhỏ bé tóc đầy dầu kia, thậm chí còn vì thế mà chất vấn cha nuôi của mình. Y vĩnh viễn sẽ không chấp nhận hành động này của cha mình, cũng viễn viễn sẽ không thích việc Sirius rời đi.

— Chẳng qua hắn đối với pháp thuật và ma dược, vô cùng tài giỏi.

Harry tại năm thứ sáu, đã dành gần như một năm học để ca ngợi, thờ phụng Hoàng Tử Lai, thẳng tới lúc y phát hiện người kia là Snape.

— Chẳng qua khi hắn che ở trước mặt Harry thì...

Snape kì thực không phải là không làm được gì cả, Harry uống cạn rượu trong ly, cản nhận chất lỏng chảy qua cuống họng, mát lạnh trơn tuột, nhưng hắn vẫn là tên khốn.

Trăng hạ ngày lên, Hogwarts lại bắt đầu một tuần mới. Cuộc sống ở trường học, đơn giản, quy luật, thậm chí có lúc còn đơn điệu. Đối với Snape mà nói, tuần này còn tồi tệ hơn, bởi vì đột nhiên bộ tứ Gryffindor lại lại biến mất trước mặt cậu. Nói đúng hơn, là ban đầu thì tên Black kia còn nỗ lực cười nhạo cậu, thế nhưng còn chưa kịp phun ra khỏi miệng, đã bị thằng Potter cấm lấy cổ áo mà tha đi. Kể từ lúc đó về sau, tên Black nào đó chỉ biết đứng ở nơi xa xa mà hung hăng trừng cậu, còn lại thì chẳng có hành động nào khác.

Kì quái nhất chính là Potter, dường như đã biến cậu trở thành không khí, chẳng thèm nhìn cậu lấy một cái.

Giống như thực sự bị đả kích, hơn nữa còn là đả kích không nhỏ.

Snape ngồi ở một góc sáng sủa của thư viện, tay nâng hai má, rầu rĩ suy nghĩ, mà những cuốn sách rất hiếm thấy trải đầy trên bàn, lại bị vắng vẻ.

"Snape!" Có người vỗ nhẹ vai cậu.

Snape bị làm hoảng sợ, phắt cái ngẩng đầu lên, đối diện là gương mặt thanh tú của Lily Evans.

"Ai cho cậu đυ.ng vào tôi!" Snape phản xạ có điều kiện, đem thân mình lùi về sau, cách xa Lily.

"Xin lỗi, xin lỗi. Chẳng qua tớ gọi cậu vài lần rồi, nhưng mà cậu cũng không có phản ứng." Lily nheo mắt, mỉm cười nhìn Snape, trong lòng nghĩ: cái cậu Slytherin này thần kinh thật sự nhạy cảm quá...

"Như vậy, vị tiểu thư xinh đẹp, tài giỏi và vĩ đại* của Gryffindor lại tới tìm một tên hôn đản đê tiện như tôi là có việc gì?" Snape hé miệng nói.

* bản QT ghi là thiên chi kiều nữ, chắc cũng chỉ với ý này.

"Tới thình giáo cậu mấy vấn đề về ma dược." Lily đã sớm không còn tức giận khi bị người ta gọi là "Máu Bùn", cũng đã sớm bỏ cuộc việc cải chính cách ăn nói của Snape.

"Nga, ra là vậy a. Cánh cửa của giáo sư ma dược vĩnh viễn vì cậu mà mở rộng đó."

"Làm ơn đi, một khi cậu đã ở trong này rồi, thì tớ còn cần gì mà phải lãng phí thời gian tới văn phòng của giáo sư Slughorn chứ?"

"Thực sự sẽ tiết kiệm thời gian a, đáng tiếc, thời gian của tôi không phải để người khác phung phí." Snape hừ lạnh, điều chỉnh lại suy nghĩ, quyết định đem lực chú ý quay lại với mấy cuốn sách.

"Yên tâm, sẽ không chiếm dụng mất nhiều thời gian của cậu đâu." Lily mỉm cười, cúi xuống gần lỗ tai của Snape, nói bằng một giọng điệu nghịch ngợm, vui tươi, "thưa Hoàng Tử Lai đáng kính."

Gân xanh trên trán của Snape nảy lên — nữ nhân thật đúng là đáng sợ, nhất là nữ nhân nắm được bí mật của ngươi!

"Sớm hay muộn gì tôi cũng sẽ bóp chết cậu!" Nghiến răng nghiến lợi nói, nga, không, tôi sẽ cho cậu nếm đại bổ thang do Snape tôi đây đặc chế, gồm có máu cá nóc, nọc độc của rắn lục, dịch tiết của Góa Phụ Đen*, dãi của chó điên Scotland có khả năng làm con người ta phải giãy dụa trong ảo giác về cái chết.

"Cậu thật không bình thường." Lupin nhích người ra, nhường chỗ cho James ngồi, có chút đăm chiêu nói.

James Potter đem anh mắt nhìn sang phía thư viện rời đi, khỏi thân ảnh của hai người đang rất thân mật với nhau, ngồi xuống cạnh Lupin. "Nga, đủ rồi, cái từ này Sirius nói nhiều lắm rồi đo." Hắn ảo não, ra sức vò đầu mình.

*Black Widow: tên 1 loại nhện cực độc.

"Ân, tớ nói không phải ý này. Thành thực mà nói, tớ rất vui vì cậu không tới tìm Snape gây phiền phức nữa. Nhưng mà,...." Lupin ngừng lại một chút, nhìn thoáng qua bên chỗ Lily cùng Snape hai người, nói, "Tớ không biết, cậu hóa ra đã bắt đầu không quan tâm tới Lily đó."

"Vậy chẳng nhẽ cậu nghĩ, hiện giờ tớ hẳn là nên đi qua chỗ đó, kéo Lily trở lại sao?" Hành động này quả thực rất ngu xuẩn, nhưng quả thực hắn rất muốn làm vậy, sau đó thì chiếm lấy vị trí hiện tại của Lily. Nga! Không, lại bắt đầu nữa rồi!

"Không, nhưng từ lúc khai giảng tới giờ, cậu chưa có chủ động nói với Lily được mấy câu. Nếu ở mấy học kỳ trước, thì hầu như ngày nào cậu cũng đều năm nỉ cô ấy ra ngoài chơi với cậu rồi."

Thật vậy sao? James chính mình cũng không nhớ rõ. "Nhưng chả phải là rất ít khi thành công sao?"

Remus gật đầu: "Nói như vậy, cậu định thay đổi chiến lược truy cầu hả? Hay từ bỏ luôn?

James suy nghĩ một chút, đầu óc trống rỗng: "Tới không biết nữa, Remus. Tớ không biết nữa..."

"James, tớ nghĩ kì thực Lily có để ý tới cậu đó, cho nên, cậu không cần phải.... từ bỏ đâu." Reumus vỗ vai bạn tốt, "Thế nhưng đúng là theo đuổi mãnh liệt cũng vô dụng thôi. Ân, cuối tuần này chúng ta có thể tới làng Hogsmeade, cậu mau chóng hẹn với cổ, khiến cô nàng phải xem xét, rồi biểu hiện như một quý ông trong thời gian đó. Từ giờ tới lúc đó không cần luôn luôn lo lắng mà phải hỏi cô ấy về kết quả, trước hôm đi thì mới tới tái xác nhận với cổ, tớ tin là Lily sẽ đáp ứng. Mấy cô gái kỳ thực cũng không phải là phức tạp lắm đâu."

Lạt mềm buộc chặt ư? Bảo trì khoảng cách nhất định? James hé mắt nhìn Remus: "Tớ thế nào mà không biết cậu hiểu tâm lý của mấy đứa con gái chứ?"

"Ha hả, không nên coi kinh trí tuệ của người sói chứ."

James thở dài, không biết nên trả lời như thế nào. Có thể hắn đúng là nên mời Lily ra ngoài chơi — nếu như việc này giúp hắn khôi phục lại như bình thường.

"Chào, Potter." Lily ôm sách của mình trở lại, ngồi đối diện bọn họ.

"Chào, Evans." James thu hồi biểu tình uể oải của mình, tận lực nặn ra một cái mìm cười, "Vừa rồi Remus nói cho tớ biết, Quán Bà Puddifoot* vừa mới tạo ra được một vị trà mới, nghe nói cũng khá được, cậu có muốn tới thử một chút không?"

* Madam Puddifoot"s Tea Shop

"Nga, có a. Bà Puddifoot mỗi học kỳ lại tạo ra một loại trà mới để thu hút học sinh." Lily mỉm cười, con mawstloes sáng giống như muốn trực tiếp vạch trần James — đừng có hễ rảnh rỗi là tới tìm Remus tán dóc.

"Đúng vậy, hơn nữa mỗi lần đều sẽ không khiến khách hàng của bà ấy thất vọng." James thấy không được tự nhiên, nhưng vẫn tận lực để tạo cho mình nhìn thật tự nhiên.

"Phải a, cậu là khách quen ở đó mà." Lily nhìn như vô tình trả lời, lại lấy một tờ giấy kẹp trong sách ra, giao cho Lupin, "Remus, cậu có thể tìm những dược liệu này không, có thể sẽ dùng tới đó."

Remus liếc qua phía James, tiếp nhận tờ giấy từ tay Lily, "Ân, được a."

"Nga, nhưng tớ so ra vẫn kém hơn Sirius!" Potter quyết định bắt chuyện với Lily, trên thực tế là hắn căn bản chưa từng qua chỗ kia, chẳng qua là nghe được không ít thông tin từ phía Sirius bên kia.

Lily cười, nâng đầu lên khỏi sách, nháy mắt nói, "Được rồi, tớ cần phải xem xét một chút. Cần phải coi hôm đó có thể hay không đi được."

Remus khóe miệng giơ lên, ở dưới bàn, giơ ngón cái với James.