Chương 11

Edit: Ka Chan

Beta: Pyo

Regulus Black vùi thân thể mệt mỏi xuống sô pha, đầu ngả ra phía sau, lưng tựa vào ghế, trước mắt chính là chiếc đèn treo màu xanh lục tờ mờ ở phòng sinh hoạt chung của Slytherin.

Hắn nghĩ lại sự việc tối nay, mờ mịt. Đúng lúc này, Severus Snape từ ngoài cửa vọt tới, mặt trắng như quỷ hút máu.

"Anh* gặp phải người Sói hay sao vậy?" Regulus nhìn kỹ một lượt vẻ mặt tái nhợt cùng kinh hoàng trên mặt Snape.

*Snape sinh năm 1960, còn Regulus là năm 1961, cho nên mình để thành anh.

Còn tệ hơn, Snape nghĩ, nhưng không có mở miệng mà thở phì phò, ngồi xuống sô pha đối diện Regulus, vùi người xuống thật thấp.

Regulus nhìn Snape, Snape lại nhìn đèn treo.

Hai người vẫn duy trì trầm mặc, thẳng đến khi Regulus bị lòng hiếu kỳ đả bại — này xác thực mà nói, cũng không phải hoàn toàn là hiếu kỳ, đúng hơn là bởi vì hắn muốn tìm một thứ làm phân tán tinh lực một chút.

"Rốt cuộc là anh bị sao vậy? Đi dạo ban đêm bị bắt sao?"

"Cậu không thể yên lặng được à?" Snape nổi cáu trừng mắt nhìn hắn, "Hơn nữa, quá nửa đêm rồi mà cậu còn ngồi ở đây làm cái gì? Ở bữa tiệc của Slug Club* không vui sao?

*Slug Club: là 1 hội do Slughorn tự lập nên, điều kiện để vào hội này là trở thành học sinh ưa thích của lão, hoặc là học sinh nổi tiếng trong trường. Lily, Snape, Regulus, Lucius và cả Voldemort cũng từng là thành viên của hội này.

Regulus đảo mắt, "Tôi giữa chừng thì chuồn ra ngoài."

"Nhưng lúc tôi ra ngoài, cậu còn chưa trở về."

Regulus do dự vài giây, ánh mắt không hề có tiêu cự mà đảo qua các đồ nội thất xung quanh: "Lucius mang tôi tới chỗ khác."

Snape bật khỏi tựa lưng sô pha, cậu lập tức lý giải được ý tứ của những lời này: "Cậu đã nhìn thấy người nọ?"

Tầm mắt trở lại trên người Snape, trong đôi mắt đen ánh lên sự hoảng hốt. Regulus chậm rãi gật đầu.

"Oh!" Snape lại đặt người vào tựa lưng của ghế sô pha, hừ lạnh, "Thật sự là tốt quá rồi, chúng ta lại có thêm một Tử Thần Thực Tử thân mặc áo choàng, hôn chân kẻ khác rồi! Này đúng là khiến người ta kích động mà!"

"Severus! Anh không biết đâu, người kia đích thực... Thực sự..." Regulus bởi vì tìm không được từ ngữ thích hợp mà nhíu mày.

Severus? Snape nhíu mày, cậu rất ít khi nghe thấy có người gọi cậu như vậy, tuy rằng để phân biệt hai người con nhà Black, hầu như mọi Slytherin đều gọi thẳng tên của Regulus, "Người nọ khiến cậu bất an?" Snape lạnh lùng nói, ánh mắt nhìn thẳng vào đối phương. Dưới ánh đèn nơi phòng sinh hoạt chung của Slytherin, Regulus tựa như một đứa nhỏ bất an, đang tìm sự giúp đỡ, mà Snape lại vừa đúng lúc trở thành cọng rơm cứu mạng của hắn lúc này.

Regulus lập tức ngừng suy nghĩ tìm kiếm từ ngữ để nói, thân thể hơi cứng lại. Cuối cùng, hắn thở dài, nhìn tấm thảm màu xanh đậm dưới chân: "Đúng vậy, người nọ quá mạnh."

"Như vậy là rất tệ? Đó không phải điều mà cậu theo đuổi sao?" Snape lơ đễnh nhún vai.

"Cũng rất nguy hiểm."

"Xem ra cậu chưa có chuẩn bị tốt để xem có nên mạo hiểm hay không." Snape nhìn quanh, muốn tìm bình nước. Cậu có chút khát nước, định uống miếng nước, sau đó leo lên giường ngủ, còn hành vi ban nãy của James Potter đã bị ném ra sau đầu.

"Kỳ thật, tôi không cho rằng chuyện huyết thống lại quan trọng tới vậy..."

Regulus đột nhiên nói ra một câu này, dọa Snape nhảy dựng lên, "Cậu nói cái gì cơ?"

"Được rồi, tôi biết là điều này thực ngu xuẩn mà." Regulus vỗ vỗ hai má của mình, đứng dậy quay về phòng của mình.

"Ngồi xuống, Regulus!" Snape dùng lời nói mang ý tứ mệnh lệnh nói ra.

"Thôi quên đi, tôi đã nghe gia đình mình nói qua rất nhiều lần rồi, tôi khồng cần một bài thuyết giáo về huyết thống nữa đâu." Regulus khoát khoát tay, xoay người hướng về cầu thang dẫn tới phòng ngủ.

Snape lướt qua bàn trà, đuổi theo, thiếu chút nữa thì đυ.ng trúng tay vịn của sô pha. Cậu nắm lấy bả vai của Regulus, kéo hắn xoay lại, sau đó trầm giọng quát: "Nếu như cậu không cần cái huyết thống kia, sao còn muốn đi gặp người nọ làm gì chứ?"

"Nhưng, gia tộc của tôi lại để ý." Thiếu niên tóc đen anh tuấn mệt mỏi trả lời, nhẹ nhàng thoát khỏi sự kiềm chế của Snape, đi lên cầu thang. Giầy nện xuống thảm từng bước, không tạo ra tiếng động.

"... Ngu ngốc." Snape thấp giọng lầm bầm, cũng quay về phòng ngủ của chính mình, bỏ qua vệ sinh cá nhân, mà nhanh chóng thay đồ ngủ, nằm cứng đơ ở trên giường của mình. Cậu cảm thấy rất mệt mỏi, ngay cả khí lực để điều chỉnh tư thế ngủ cũng không có, thế nhưng toàn bộ những chuyện đáng ghét đều cứ tự động hiện ra trong não. Đầu tiên là tìm khắp sân thi đấu cũng không tìm được Long Trúc thảo; thứ hai là thất bại ở khóa học bay; rồi còn tai nạn với cái tên Potter kia; cuối cùng chính là Voldemort...

Hai năm trước, thời điểm Lucius Malfoy còn chưa có tốt nghiệp, vẫn thường xuyên được gã kể lại đủ loại sự tích về vị Hắc Ma Vương này tại phòng sinh hoạt chung. Bản thân Snape không phải là một phù thủy thuần huyết, cho nên có sự bài xích đối với cái lý luận thuần huyết kia, chẳng qua chưa bao giờ biểu lộ mà thôi. Thậm chí, cậu còn tỏ ra miệt thị đối với Muggle để che dấu sự chột dạ của bản thân. Tuy nhiên, cho dù cậu có không quan tâm tới mấy câu chuyện của Malfoy, thì Hắc Ma Vương vẫn rất nổi tiếng ở Slytherin, hay cũng có ảnh hưởng tới Snape. Người nọ là một tên điên — nhưng không phải là một tên điên bình thường, Snape nghĩ như vậy. Sau đó thì giữa những tiếng thở đều đều của bạn cũng phòng, cậu nặng nề đi vào giấc ngủ.

Hôm sau là Chủ Nhật, Snape không còn muốn đi tới sân thi Quidditch để tiếp tục tìm Long Trúc thảo nữa, bởi cậu tin chắc rằng mình đã xới tung cả cái sân đó lên rồi —mà cho dù có quên, thì cậu cũng không nghĩ là hôm nay sẽ đi tìm. Đúng vậy, cậu cần nghỉ ngơi.

James Potter ngồi ở bàn cơm của Gryffindor, lén lút nhìn về phía Snape, Snape trừng mắt lại. Cậu đương nhiên nhớ kỹ chuyện tối qua, tuy nhiên, lúc soi gương và đánh răng vào sáng nay, Snape đã nghĩ thông suốt, đó hẳn chỉ là một việc ngoài ý muốn, là không cẩn thận đυ.ng vào mà thôi, không có... ý tứ gì khác. Lại nói, nếu cái sự việc ngoài ý muốn này làm cho tên Potter kia cảm thấy bối rối, Snape cảm thấy vô cùng thích thú.

Cho ngươi buồn nôn chết đi! Snape vui vẻ thầm nghĩ.

Nhìn Regulus chẳng khá hơn tối qua là bao, chán chường vọc rau trong đĩa ăn, bị anh trai ở bàn khác chế nhạo mà cũng không nghe thấy.

Điểm tâm được một nửa, thì có một con cú mèo nhỏ màu xám bay tới bàn ăn Slytherin, ngay tại trước mặt Snape đưa một mẩu giấy ghi chú.

Mà lúc Snape cho miếng trứng cuối cùng vào miệng, thì giáo sư Mather xuất hiện, đồng thời đưa ánh mắt nhìn về hướng bàn ăn Slytherin.

Trò Snape:

Sáng sớm hôm nay, ta ở sân thi đấu không tìm được trò, cho nên đoán rằng việc tìm Long Trúc thảo gặp khó khăn. Nếu trò không ngại, liệu trò có muốn cùng ta thảo luận về vấn đề này chút không? Có thể ta có khả năng giúp được trò đấy.

R.M

Snape lạnh lùng nhếch môi, Mather cũng không có ở bàn ăn, y có thể là còn đang trên đường trở về từ lều cú. Đối với Snape mà nói, chủ động đưa tay giúp đỡ cậu thì đều đáng nghi. Mather có thể đúng là một giáo sư có ít bản lĩnh, khiến cậu có chút tán thưởng, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi.

Gấp lại tờ giấy, tiện tay đem kẹp vào đống sách mượn ở thư viện, Snape cũng không quan tâm nhiều nữa, tiếp tục thưởng thức bữa ăn sáng một cách xem như vui vẻ.

Ngay tại lúc Snape đưa miếng trứng cuối cùng vào miệng, giáo sư Mather xuất hiện, hơn nữa còn trực tiếp đưa mắt nhìn về bàn ăn của Slytherin. Snape giả vờ là không nhìn thấy y, từ tốn nhai miếng trứng, lau miệng sạch sẽ, chờ tới lúc Mather ngồi trước mặt mình rồi, cậu đứng dậy, ôm đống sách rồi nhanh chóng rời khỏi Đại Sảnh Đường.

— Thời tiết đẹp như vậy, tới ngồi ở chòi nghỉ mát trong vườn hoa xem sách thì sẽ rất thích đây.

Harry cả ngày nay cực kì chán nản, y đã hy vọng Snape sẽ tới tìm y để thảo luận về việc tìm Long Trúc thảo, nhưng Snape lại không tới. Lúc ăn cơm trưa, nhìn cậu chẳng coi ai vào mắt mà rời đi, Harry quả thực rất muốn xông tới, trực tiếp kéo người vào phòng làm việc.

Nhưng, trên thực tế, Harry cũng không rõ cây Long Trúc thảo kia mọc ở đâu trong Hogwarts, nhưng y chắc chắn là đã nghe được một manh mối rất trọng yếu, có lẽ là sau khi Snape lâm vào hôn mê, khi ấy có một nhóm các giáo sư cùng nhau nghiên cứu cách cứu chữa cho hắn. Harry gấp gáp muốn nhớ lại là mình đã nghe được điều gì, có dùng được không. Nhưng càng đáng giận hơn là thái độ nhàn nhã đột ngột của Snape, cứ như chỉ mình hắn đang khẩn trương vô lý vậy.

Rốt cuộc là cứu mạng ai đây chứ?

Harry có chút căm tức, vào bữa tối còn giống như một đứa nhỏ bị người ta lạnh nhạt trừng Snape vài lần, mà đối phương còn không liếc nhìn y một cái. Vì vậy oán niệm càng nặng, Harry cơm nước xong xuôi, liền quay về phòng của mình.

"Cái đồ vô ơn!" Harry thả người lên giường, cầm lấy cái đồng hồ báo thức vô tội ở đầu giường, ném đi không thương tiếc. Đồng hồ báo thức thét chói tai một tiếng, va vào cửa ra vào rồi bắn ngược trở về, sau đó bắt đầu lải nhải oán giận.

Chết tiệt, ta muốn thay cái đồng hồ báo thức nào ít ồn ào hơn cái này. Harry chôn đầu vào trong gối, gắng hết sức bỏ ngoài tai âm thanh kia.

Đúng lúc này, có người gõ cửa. Ban đầu, Harry còn tưởng là ảo giác, đột nhiên ngẩng đầu lên, cẩn thận lắng nghe, quả nhiên là có ai đó gõ cửa. Harry từ trên giường nhảy xuống, nhặt cái đồng hồ báo thức nhét vào dưới gối, xác định là cả phòng không có chỗ nào bất thường, lại chỉnh tóc mình một chút, ổn định hô hấp, sải bước tới cửa phòng, đứng nghiêm, mở cửa ra.

Đứng ngoài cửa là James Potter đang đảo mắt nhìn quanh.

"Em gõ cửa văn phòng thấy, nhưng mà không thấy có ai trả lời, cho nên..." James giải thích với giọng điệu lạnh lùng.

Harry qua vài giây mới hiểu được tình huống hiện tại. À, đúng rồi, văn phòng và phòng ngủ của y cách vách nhau, mà người trước mặt mình là ông bố nhà y. Được rồi, được rồi.

"Trò tìm ta có việc gì? Trò Potter?"

"Về báo cáo quan sát..."

A, đúng rồi, báo cáo quan sát Snape, mỗi tuần nộp một lần.

"Được rồi, giao lại cho ta." Harry đưa tay ra.

"Không phải là việc này, giáo sư. Sự thật là, em không muốn viết."

Harry sửng sốt một chút, đầu óc rốt cục cũng khôi phục bình thường, "Vào trong đi, trò Potter." Harry nghiêng người tạo một lối đi, mời hắn tiến vào. James có chút do dự, bởi vì bên trong là phòng ngủ, là một nơi rất riêng tư. Harry cũng chả quan tâm — ai dám nói là mời bố của mình vào trong phòng là điều không thích hợp chứ?

James không muốn vào, nhưng hắn muốn đem lời nói rõ, cho nên bất đắc dĩ đi vào phòng ngủ của vị giáo sư môn Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám. Ngoài dự đoán, căn phòng này cùng với tòa tháp Gryffindor rất giống nhau, màu đỏ với vàng, James thừa nhận điều này làm cho hắn cảm thấy thân thiết hơn không ít.

"Cứ tùy ý ngồi." Harry tự mình vào trong bếp, mang hai tách trà ra. Đem tách trà đưa cho James xong, y mới phát hiện phòng này chỉ có một cái ghế sô pha có thể ngồi, giờ phút này thì đã được ông bố mình ngồi rồi. Thành ra, Harry đành phải đem cái tách trà để lên trên bàn trà, sau đó rút đũa phép, tùy ý di chuyển một quyển sách tới trước mặt, rồi biến thành một cái ghế tựa.

"Thật xin lỗi, phòng có hơi nhỏ, chẳng qua ta rất thích nó." Harry mỉm cười ngồi xuống.

James gật gật đầu.

"Như vậy, nói đi, chuyện gì khiến trò đổi ý?"

"Thấy biết là em vốn không muốn làm mà!" James trừng mắt nhìn y.

"Nhưng chính trò đã đáp ứng, không phải sao?" Harry uống ngụm trà.

"Đó là bởi vì em không biết làm cái việc này lại khiến em khó chịu tới vậy!" James không kiên nhẫn được, gầm nhẹ.

"Sao lại như thế?" Harrry nhìn chằm chằm vào đôi mắt bồn chồn của ba mình.

"Cái gì mà sao lại như thế chứ? Em chính là không thể nào luôn quan sát nó, điều đó làm em rất khó chịu!" Tách trà trong tay James run run, vài giọt trà bắn ra ngoài.

"Vậy còn thi đấu Quidditch thì sao đây?"

"Đây chính là nguyên nhân em tới tìm thầy!" James cũng mặc kệ sẽ làm đổ nhiều nước trà hơn, vứt tách trà lên bàn, "Em đáp ứng với thầy là tuyệt đối sẽ không tìm Snape gây phiền toái nữa, thầy cho em thi đấu đi. Còn về việc cái chổi, thì tùy thầy quyết định!"

Harry nheo mắt, đây là thỉnh cầu đó, là thỉnh cầu đó. Vì cái gì rõ ràng là lời thỉnh cầu, mà còn có thể biểu hiện y như người ta thiếu nợ hắn vậy?

"Trò Potter, một khi trò đã có ý đơn phương hủy bỏ đánh cược giữa hai ta, trò không cảm thấy hẳn là nên có phí bồi thường sao?"

"Nhắc cho thầy nhớ, em không tham gia cái đánh cược này, không có chổi bay, nhưng vẫn tham gia thi đấu, cũng không khắc chế bản thân mà đi tìm Snape gây phiền phức. Hiện tại, không có chổi bay, tham gia thi đấu, nhưng em không tìm Snape gây phiền toái nữa, đó chẳng phải là bồi thường rồi sao?"

Cái tên này hóa ra còn nghĩ chuyện tìm người khác gây phiền phức là chuyện đương nhiên, Harry vô lực nói: "Như vậy, nếu ta không đáp ứng thì sao?"

James cắn chặt môi dưới, "Như vậy có thể em sẽ tố cáo với thầy hiệu trưởng, thầy có suy nghĩ không đứng đắn với học sinh."

"Cái gì!" Harry nhảy dựng lên, thời điểm y còn ở Hogwarts đã từng bị vu khống rất nhiều lần, nói y là người mở mật thất, nói dối rằng Voldemort sống lại, hoặc một số thứ vớ vẩn khác! Nhưng trước giờ chưa có ai lại tố cáo vô lý như thế! Điều này so với việc Rita Skeeter phao tin rằng Hermione là "con bướm" lởn vởn quanh lũ con trai còn vô lý hơn nữa. "Ta, ta có suy nghĩ không đứng đắn với học sinh?"

"Còn cần em nói thẳng sao? Trong lòng thầy hẳn phải rõ ràng rồi chứ." James hừ lạnh.

"Rất xin lỗi, ta không rõ." Harry một lần nữa ngồi xuống, một ngụm uống cạn trà không còn bao nhiêu trong tách.

"Severus Snape!" James trừng y một cách dữ tợn.

Lập tức, toàn bộ nước trong miệng Harry đều phun ra ngoài...

Y có suy nghĩ không đứng đắn với Snape, Harry xác định là chưa từng nghe qua cái trò đùa nào lại buồn cười tới như vậy. Y ấn trán, không kiểm soát được mà phì cười.

James như là bị dọa sợ, sau khi phản xạ có điều kiện tránh cái ngụm nước bị phun tới kia, chỉ có thể ngơ ngác mà nhìn người ngồi đối diện cười tới rút gân.

"Giáo sư Mather!"

"A~, xin lỗi. Nhưng mà quả thực là buồn cười quá sức." Harry cười tới vài phút thì mới miễn cường ngừng lại, niệm chú làm sạch chỗ bị nước trà phun vào, lại cầm bình trà, rót đầy vào tách, sau đó hỏi James có muốn thêm nữa không thì đối phương cự tuyệt. Harry ổn định lại tinh thần, uống một ngụm trà. Hiện tại, y bắt đầu tự hỏi vì sao James lại có cái loại kết luận như vậy. Là vì y ép James quá mức, nên hắn mới sinh ra cái loại ảo tưởng này chăng? Nếu là như vậy, thì phải kiểm điểm đoàng hoàng.

"Trò Potter. Ta xem báo cáo hàng tuần của trò, kỳ thực, ta nghĩ trò đã bắt đầu quan tâm tới Snape. Ta nghĩ trò chỉ là cảm thấy phản cảm với những hành vi trước đây của mình mà thôi. Chẳng qua, ta thật không đoán được là trò sẽ sinh ra loại ảo tưởng này. Ta cảm thấy thật sự có lỗi. Được rồi, một khi trò đã đáp ứng không tìm trò Snape gây phiền toán, như vậy cái báo cáo quan sát gì đó không cần làm nữa. Hy vọng trò đã rút được bài học kinh nghiệm." Harry gật đầu nói.

"Vậy thực sự cảm ơn thầy!" James lạnh lùng trả lời, sau đó vọt khỏi phòng của Harry.