Chương 50

Đi ra phòng ngủ thì Lucius như trút được gánh nặng, đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán. Ôi, Merlin !! Người mang thai thật khiến cho ai nấy đều phải nhức đầu, hơn nữa người mang thai lại rất biết bộc phát cảm xúc đúng lúc, hễ ai phạm lỗi một tý là làm lớn chuyện lên làm người ta tự cho mình là một miếng băng mỏng. Bản thân hắn đã bị cậu nắm trong lòng bàn tay cho nên hắn không được làm cậu mất hứng, không được làm cậu khổ tâm nghĩ ngợi vì thế hắn chỉ biết ngoài mặt mà cười, không quan tâm đến sắc mặt lúc đó như thế nào, gằn từng tiếng trong lòng là phải chịu đựng tránh bùng nổ ra ngoài, đến khi thấy tật xấu của cậu thì mới dám nói thẳng rồi thời khắc cảm nhận tình thế bắt đầu chuyển xấu đi thì bật người ngay lập tức chuyển đề tài. Cái cảm giác này…thực mới mẻ…thực thích thú biết bao~~!!! Khiêu chiến, hắn hy vọng như vậy nhưng không dám tái phạm lần sau. Hắn đã không còn là một thanh niên trai tráng hai mươi tuổi nữa, hắn đã gần năm mươi rồi nên không chịu nổi “sức ép” này, tuy rằng rất ngọt ngào.

Nói đến “ngọt ngào”, hắn không tự chủ mà giương khoé miệng, cười tự đắc. Vừa rồi đúng là Harry cố ý muốn gây sự một chút làm cho hắn hơi phiền não, cái loại cảm giác này chưa bao giờ xuất hiện nhất là khi cậu làm nũng…mặc dù chỉ tuỳ hứng thôi nhưng điều đó khiến cho lòng hắn vui sướиɠ không thể tả nổi. Trước kia, Harry chỉ mang bộ mặt lạnh lùng, cự tuyệt và xa cách làm hắn không thể dõi tầm mắt theo cậu được mà chỉ biết đứng ngoài biên giới luôn khiến hắn đau lòng, thương cảm. Rõ ràng đây là cái giá của hắn, tâm ý của hắn còn hơn Draco nhưng trong mắt Harry hắn chỉ là một kẻ dư thừa. Một cuộc tình nếu không vun đắp rồi cũng sẽ héo tàn. Tuy rằng đã vượt qua một cuộc tình mãnh liệt nhưng trong lời nói của Harry không mang một chút nhợt nhạt ỷ lại tựa như một con mèo lười biếng được cưng chiều hơn trời và chỉ mong hít hà mùi hương từ chủ nhân, hành động này có thể coi là tin tưởng sau đó đột nhiên bị lừa gạt rồi đâm ra làm nũng, che giấu cơn tức giận chờ đợi chủ nhân vuốt ve làm cho Lucius như mới vừa ăn một bình mật, ngọt đến tận đáy lòng.

Như đã bị tâm trả giá lâu vậy, cuối cùng cũng được đáp lại dù chỉ một chút. Hơi thản nhiên thậm chí bản thân đều không hề có cảm giác.

Đủ để cho Lucius vui mừng khôn xiết, làm cho hắn mừng rỡ như điên.

Hắn cho rằng nếu mình kết hôn lần nữa thì hắn sẽ có thể xác lẫn tâm hồn của cậu. Nhưng…hắn không dám đi quá xa, hắn đúng là đã chờ rất lâu, cứ cho là như thế đi, tâm đau xót đã bị ăn mòn tràn đầy những lỗ thủng từ rất lâu rồi chờ đợi tình yêu tới bù đắp, với lại hắn gần như tuyệt vọng khi đứa nhỏ mất đi. Hắn đã chuẩn bị tất cả rất tốt, chỉ còn tính toán đến khi nào hắn mới nằm trong quan tài thôi, hẳn là nhận được nước mắt của Harry xuất phát ra từ nội tâm nhỉ ?

Không thể không cười nhạo chính mình rằng mình tự ti hay nhát gan, chính là…làm sao có thể bỏ mặc đôi mắt lộ vẻ u buồn kia, hắn không thể ngăn nổi bản thân mà chạy đến bảo vệ che chở. Hắn không ngừng tính kế, nếu không quyết định được thì dùng thân thể của chính mình…một chút ngọt ngào, một chút ấm áp, cảm nhận một chút khi tâm bị đóng băng dần tan chảy bất chấp có ngăn cách vẫn chảy thẳng đến tim mà giao hoà.

“Ta yêu em”, không phải có thể tuỳ tiện nói, hắn chưa bao giờ nói “Ta yêu em” với Narcissa, hắn trước đây chưa từng biết đến với cái được gọi là “tình yêu”. Từ khi Harry xuất hiện thì hắn gần như không còn nhận thức được gì, cậu bị tình yêu đầu tiên phản bội, kiên cường chống chọi bệnh tật, ngoài mặt thì cười đùa vui vẻ nhưng bên trong thì thống khổ bi thương không ngừng xâu xé, chỉ cảm nhận cơn lạnh vào ban đêm đến mức không thể đi vào giấc ngủ.

Một khi rơi vào tay giặc, thoát cũng chẳng ra được, cho nên từng bước từng bước tiếp cận rồi từ từ xâm chiếm, sau đó làʍ t̠ìиɦ nhân… và cuối cùng kết hôn.

Hiện giờ, lại có thêm một đứa bé…

Tin cậy là trụ cột của tình yêu, không phải sao ?

Nghĩ đến việc phải đợi thật lâu đột nhiên xuất hiện ánh rạng đông, trong lòng hắn sung sướиɠ không gì tả nổi.

Quả nhiên, hắn quyết định kết hôn với cậu là vô cùng chính xác, hắn đã muốn ảo tưởng khi hắn cùng Harry và đứa nhỏ chạy tới chạy lui, Harry sẽ mỉm cười rồi dựa vào vai hắn, nhẹ nhàng nói: “Em yêu anh.”

…….

Thân hình ảo ảnh bước vào công ty, Lucius đi vào căn phòng, vị tiểu thư liên lạc với hắn ngồi nghiêm chỉnh ở ghế xoay tập trung tinh thần nhìn bảng thời gian biểu. Khi Lucius vào, cô ngẩng đầu sau đó tao nhã đứng lên không một chút hoang mang hơi hạ thấp người chào. “Chúc ngài Malfoy một buổi sáng tốt lành.”

“Buổi sáng tốt lành, tiểu thư. Có tin tức gì từ con trai ta không ?”

“Vẫn chưa, thưa ngài Malfoy. Cậu Malfoy hình như không muốn liên luỵ đến xã hội văn minh tiến tiến.” Tiểu thư phụng phịu nói.

“Được rồi, chúng ta không nói chuyện về thằng bé nữa. Hãy cho ta xem hôm nay có chuyện gì cần ta giải quyết không, thưa tiểu thư ?”

“Đương nhiên, thưa ngài Malfoy.”

Xử lý xong những văn kiện khẩn cấp, Lucius thoải mái nằm dài trên ghế sofa mềm mại, mùa đông ánh nắng ấm áp chiếu xuyên qua cửa sổ thuỷ tinh chiếu lên người hắn, gậy đầu rắn bạc lạnh băng phản xạ lại ánh nắng vàng.

Hắn đã hỏi quản gia Al, Draco sáng sớm đã nói chuyện với Ginny và nội dung của nó lại vô cùng thú vị, sau đó không nói lời nào mà rời khỏi trang viên Malfoy, từ nay về sau không cho phép ai liên lạc với anh. Hắn không lo lắng đứa con này có gặp nguy hiểm, có thể xúc phạm tới Draco hay anh đã chết ở Azkaban, còn lại đều là bạn thân của Draco.

Draco đã làm cho hắn thất vọng !!

Tiểu thư Ginny khó đối phó, hắn và Draco biết điều đó, có thể ở trên chiến trường sinh tồn ma thuật còn chưa đủ. Hắn không dám xem thường Ginny, hắn tự hào về con của mình và kiêu ngạo vì nó, hắn nghĩ Draco có thể đánh bại Ginny. Thế nhưng, hắn đánh giá quá cao con hắn, Draco lần này thất bại thê thảm, bao nhiêu tin tưởng đều bị sụp đổ phải tìm một chỗ khác để chữa lành.

Con hắn, con của Lucius Malfoy, bị vợ của mình cướp đi sự tin tưởng, chỉ có thể trốn tránh, chuyện này thực làm cho Lucius tức giận vô cùng.

Mặc kệ bất kì lý do gì, mặc kệ lập trường nào, biểu hiện của Draco làm cho hắn khó có thể chấp nhận. Draco là một Malfoy, là người thừa kế gia tộc Malfoy, là pháp sư trẻ tuổi sở hữu một sức mạnh vĩ đại. Hắn thừa nhận những gì trước mắt mà mình đang thấy, Draco hoàn toàn không xuất sắc. Có Harry, có phu nhân Hermione Weasley, Draco đương nhiên không xuất sắc, nhưng hắn không vì vậy mà trách Draco. Dù sao khi sinh ra Draco cũng thuộc dạng tài giỏi hơn người nên khi việc không thể “đỗ tài” thì cũng không phải là sai lầm của Draco.

Nhưng sai lầm của Draco là bị Ginny đánh bại.

Người phụ nữ tóc đỏ được cho là vợ của Draco, họ quen nhau mười bốn năm, kết hôn ba năm, cũng đều có hai đứa con gái, Draco còn không biết vợ của mình là một người phụ nữ như thế nào ?

Cho dù bình thường vụиɠ ŧяộʍ không cho ai biết, cho dù hai người có cảm tình sâu sắc đến cỡ nào thì thời gian cũng không duy trì được lâu, chỉ cần tìm ra được nhược điểm của Ginny thì thắng ả ta dễ như trở bàn tay ?! Đúng là…người phụ nữ này càng khiến hắn cảm thấy chán ghét !!

Ngu ngốc !!!!

“Nghe ta nói, Lucius. Draco còn trẻ, cậu không cần quá nghiêm khắc với nó.”

“Đúng đúng, dù sao đó cũng là con của ngươi…”

“Cậu ta cần phải học hỏi thêm, ngươi nên cho cậu ta thêm thời gian…”

Trên tường văn phòng, bức hoạ của vài vị chủ tộc Malfoy đời trước bắt đầu nói tốt cho Draco. Bọn họ khi còn sống đều cao ngạo, lạnh lùng, tuân thủ nghiêm ngặt tiêu chuẩn của Malfoy, đối đãi người thừa kế vô cùng nghiêm khắc, nhưng ngược lại họ trân trọng quý mến con cháu đời sau. Lucius được họ dõi theo đến khi lớn lên, cả Draco cũng vậy. Nhìn Lucius đối xử với Draco mà không hài lòng bọn họ liền lên tiếng bênh vực cho Draco, một tư thái chưa bao giờ có từ trước đến giờ của một trưởng gia tộc.

“Nó đã 26 tuổi và đã trưởng thành, còn có hai đứa con gái.” Lucius không quay đầu, lạnh lùng đáp. “Dùng tuổi làm cái cớ cũng vô ích.”

“Nhưng quả thật người phụ nữ kia thật xảo quyệt.”

“Tất cả mọi người đều nghĩ người nhà Weasley đều trung thực, thật thà ai cũng có ấn tượng tốt với họ. Thế ai mà ngờ….? À, phải gọi là gì nhỉ ?”

Một người nhẹ nhàng nhắc nhở. “Máu Bùn.” (Yue: ý ngài đây đang nói Ginny là người xấu chứ không phải có ý xúc phạm phù thuỷ lai Muggle).