Chương 52

"Sao anh lại ở đây? Anh đến khi nào vậy?" Tôi đi đến bên cạnh và hỏi anh.

Vẻ mặt Draco mệt mỏi nhìn về phía tôi, hai tay tao nhã chắp trước ngực: "Vừa đến." Nói xong anh nghiêng thân thể dựa lưng vào ghế: "Còn phải cảm ơn em đã cho anh một kinh hỉ."

"Kinh hỉ?" Tôi suy nghĩ một chút, hiểu được: "Daphne không chờ kịp như vậy sao? Rõ ràng em đã bào cô ta ngày mốt đến trang viên Malfoy mà. Anh đối phó với cô ta như thế nào?"

Anh hơi bất mãn liếc mắt nhìn tôi một cái, khẩu khí trầm thấp: "Anh bảo cô ta ngày mai trở lại."

Ngày mai? Nhìn sắc mặt Draco có chút không tốt lắm, tôi có dự cảm không lành —— "Bởi vì ngày mai, Malfoy phu nhân như em mới có thể xuất hiện. Anh trả lời cô ta như vậy. Em có hài lòng không?"

Quả nhiên, tôi bất đắc dĩ kéo cái ghê bên cạnh anh ra, bôn ba bên ngoài một ngày, tôi cũng có chút mệt mỏi, tôi giải thích với Draco: "Em là đang giúp anh, hiện tại không phải là anh đang muốn đối phó với Greengrass sao..."

"Không ngờ bây giờ em lại chú ý đến báo chí như vậy." Nói như vậy, trên mặt Draco lại không có một chút vui sướиɠ nào, chỉ là buông tay đang chắp tay trước ngực ra, đặt lên bàn, gõ từng chút từng chút: "Đúng vậy, anh là muốn giải quyết ông ta, nhưng mà..."

"Dùng phương pháp gì thì có quan hệ gì đâu." Tôi lấy quả cầu thủy tinh ra: "Cái này anh biết không?"

Draco chỉ liếc mắt nhìn sơ qua, liền đưa ra đáp án: "Hình như là đồ của Greengrans, thứ có thể làm cho người ta sinh ra ảo giác ngắn hạn mà thôi." Nói đến đây, anh giống như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, bỗng nhiên ngồi thẳng dậy: "Thứ này đã được dùng rồi."

"Đã dùng rồi?" Tôi nghi hoặc nói.

"Thứ này có hiệu quả rất mạnh, có thể mê hoặc lòng người, chỉ là nó chỉ có thể dùng trên người một người. Khi ma lực bắt đầu có hiệu lực, màu xanh biếc vốn đông cứng sẽ tản ra lưu chuyển, cho đến khi biến mất." Draco giải thích cho tôi: "Thứ này sau khi được đặt trên người sẽ tự động biến mất, thẳng đến khi ma lực phát huy tác dụng mới có thể rơi xuống."

Tôi nâng quả cầu thủy tinh trong tay lên nhìn kỹ, lúc đầu tôi chỉ nghĩ rằng màu xanh đậm này đang lưu chuyển, không nghĩ rằng nó đang dần dần biến mất trong chuyển động đó, tôi đưa nó cho Draco: "Đây là thứ trên người em khi em ngất xỉu." Tôi nghĩ rằng anh và tôi hiểu thứ thế này đại diện cho cái gì.

Tay cầm quả cầu thủy tinh của Draco dần dần nắm chặt, nói đầy tức giận: "Cái lão hồ ly này."

"Chỉ sợ không chỉ có một chuyện này, cho nên, Daphne, chính là phương pháp tốt nhất hiện tại." Tôi một lần nữa nhắc nhở Draco tính toán của tôi, Daphne là nước cờ tốt nhất hiện tại, huống chi, chuyện này, đối với cô ta, cũng không có chỗ xấu nào, cô ta cũng có thể đạt được mục đích của mình, cùng lắm xem như là một lần hợp tác mà thôi.

Anh ấy không trả lời câu hỏi của tôi, nhưng nắm lấy một tay của tôi: "Cynthia, trở về đi, bây giờ chúng ta đều biết họ đang gây rối." Anh ấy nói thêm: "Nơi này cũng không an toàn."

"Em tin tưởng anh có thể làm rất tốt." Tôi trả lời mơ hồ.

"Nhưng mà, có em ở đó thì anh mới tin tưởng bản thân sẽ làm rất tốt." Một câu nói của Draco làm tôi giật mình, từ khi nào anh ấy lại mềm mại như vậy trước mặt tôi chứ: "Em..." Anh đứng dậy từ chỗ ngồi, tay lại không buông ra, đầu của tôi cũng dần dần ngẩng lên khi anh đứng dậy, anh tới gần một chút, khoảng cách giữa hai người thu hẹp lại: "Cynthia, trở lại bên cạnh anh, không phải em nói muốn có một khỏi đầu mới sao? Nếu như em không ở bên cạnh anh, làm thế nào để bắt đầu lại từ đầu chứ... Lảng tránh, cũng không thể giải quyết được cái gì đâu."

“... Em, muốn suy nghĩ một chút." Tôi không biết do lời nói của Draco làm tôi mơ hồ, hay là lời khuyên giải trước đó của Karen khiến cho tôi hiểu ra. Nhưng có lẽ, tôi nên cố gắng đứng bên cạnh anh và trở thành một Malfoy phu nhân thực sự: "Chờ ngày mai, em sẽ cho anh câu trả lời chắc chắn."

"Được." Ngoài dự liệu, Draco một chút cũng không có kháng nghị sự chần chờ của tôi, sảng khoái gật đầu đồng ý, chỉ là, tôi phải chuẩn bị ăn cơm tối nhưng anh ấy lại không có chút ý tứ muốn đứng dậy rời đi: "Anh, có phải nên trở về hay không?”

"Ai nói anh muốn trở về? Không phải em nói ngày mai sẽ cho anh đáp án sao, anh sẽ ở đây đợi em." Anh ấy trả lời như thể đương nhiên, ngược lại làm cho giọng nói của tôi trở nên có chút chột dạ.

"Nhưng... Chỗ này của em chỉ có một cái giường..."

"Cynthia, em đang nghĩ gì vậy? Chúng ta là vợ chồng rồi đấy." Vâng, thực sự, chúng tôi là vợ chồng. Tôi không phản bác, Tony được Draco gọi đến và nhanh chóng chuẩn bị một bữa ăn tối thịnh soạn.

Hai chúng tôi vùi đầu ăn cơm, cái gì cũng không nói, tôi lặng lẽ đánh giá anh, nhìn thần sắc bình tĩnh của anh, hình như còn chưa biết chuyện của Johnson, như vậy cũng tốt, tôi không biết hiện tại giữa hai chúng ta, nếu như lại nổi sóng thì sẽ biến thành cái dạng gì, có lẽ mất trí nhớ, đối với hai chúng ta mà nói, cũng không phải chuyện xấu.

Làm dịu đi cục diện bế tắc của chúng tôi trong suốt thời gian qua, chỉ là, bước đầu tiên để bắt đầu lại, không biết là ai nên thực hiện. Người đàn ông kiêu ngạo trước mắt này, thật sự đã bắt đầu lấy lòng rồi sao?

Draco từ nhỏ đã tiếp nhận huấn luyện lễ nghi nghiêm khắc, giơ tay nhấc chân, đều là sự chững chạc nho nhã, theo tuổi tác, điểm này càng ngày càng rõ ràng, nhìn bộ dáng ăn cơm của anh ta, cũng là một loại hưởng thụ.

"Em định nhìn anh ăn mà no hả?"

Draco nhận thấy sự chú ý của tôi, anh đặt bộ đồ ăn xuống, lau miệng bằng khăn ăn... Rồi giễu cợt tôi, tôi không để ý nụ cười của anh, uống một ngụm nước trái cây, đối với những lễ nghi giáo dưỡng này, không phải là tôi học không được, mà là cảm thấy quá mức không được tự nhiên, nếu như không phải là phải tham dự một sự kiến lớn, tôi căn bản sẽ không che dấu hành động thường ngày của tôi, có đôi khi, ở một ít yến hội nhỏ, tôi tình nguyện lựa chọn đứng ở một bên cười, đợi đến khi chấm dứt trở lại trang viên, để cho gia tinh chuẩn bị cho tôi một phần ăn.

Nước trái cây trong chén vừa uống xong, Tony liền xuất hiện, đưa cho tôi một phần salad hoa quả, đây là món ăn tôi thích nhất, Draco nhíu mày, động tác này tôi rất quen thuộc, nhất định là do anh muốn phát biểu cái "cao kiến" gì đó, quả nhiên, anh nói: "Nghe nói Granger gần đây bởi vì chuyện Hội quyền lợi cho gia tinh mà bận đến túi bụi, không phải em với cô ta là bạn bè sao?"

Biết anh đang thầm ám chỉ việc tôi hưởng thụ sự phục vụ của gia tinh, tôi không thèm để ý mà ăn đồ ăn, đợi đến khi nuốt xuống, mới mở miệng: "Cho dù là Harry hay Ron cũng không quá ủng hộ ý nghĩ này của chị ấy, huống chi là em, cho dù là người thân mật đến đâu, quan điểm không giống nhau cũng rất bình thường."

"A, phải không?" Draco đã không tiếp tục chủ đề này: "Dường như em rất quan tâm đến quần áo của Muggle?"

"Anh xem tủ quần áo của em sao?"

Draco gật gật đầu: "Những bộ quần áo lộ liễu kia... Không phải là em muốn mặc nó chứ?"

"Bằng không thì sao, quần áo mua về đương nhiên là để mặc rồi." Thấy anh muốn mở miệng thuyết phục tôi, tôi tiếp tục nói: "Tất nhiên, em sẽ không mặc chúng trước mặt phù thủy."

"Hình như em rất thích đồ của Muggle, vậy đối với cải cách của Charmaine kia thì sao. Em thấy thế nào?" Không nghĩ tới Draco lại hỏi tôi những chuyện này, tôi chần chờ một chút, sửa sang lại suy nghĩ của mình: "Nói thật, em cũng không thích cách nói huyết thống ưu việt như vậy, từ việc tôi là Gryffindor chứ không phải Slytherin cũng có thể thấy được không phải sao, quá nhiều người chấp nhất với việc huyết thống, cho nên mới có thể biến giới phù thủy thành bộ dáng như bây giờ."

Draco cũng không đưa ra ý kiến, chỉ ra hiệu cho tôi tiếp tục: "Nhưng mà, Charlman là một chính trị gia, nhất cử nhất động của ông ta, tất nhiên là tín ngưỡng của ông ta, nhưng trong đó, thứ phải cân nhắc nhiều nhất chắc chắn vẫn là vấn đề lợi ích."

"Ông ta đưa ra cải cách vào lúc này, nói chuyện với Greengrass, cũng chỉ là vì muốn đả kích thế lực của Malfoy. Kỳ thật mười năm trước sau khi nhiều quý tộc bị bắt, hiện tại có bao nhiêu quý tộc phải phụ thuộc vào gia tộc Malfoy chứ? Còn da lông mọc, còn chồi nảy cây. Cho nên ông ta mới nhắm vào anh như vậy." Vẻ mặt Draco càng trở nên ngưng trọng, trong đó lợi hại quan hệ, anh ấy biết rõ ràng hơn so với tôi nhiều, điều tôi biết cùng lắm chỉ là một ít đạo lý lớn, một ít suy đoán, mà chỉ sợ thứ anh ấy phải đối mặt mới là biến động trực tiếp nhất.

"Chỉ là, em cũng không ủng hộ hành động đao to búa lớn như vậy của ông ta." Tôi buông bộ đồ ăn trong tay xuống, để Tony nhận lấy, đổi thành trà sữa, gia tinh luôn thông minh tri kỷ như thế: "Rất nhiều thứ đều có sự cân bằng của ông ta không phải sao, nhất định phải thực hiện từng bước từng bước một."

Nói xong, tôi bưng trà sữa lên, thật đúng là có chút khô miệng, Draco tựa hồ đang suy tư những gì tôi vừa nói, tôi cũng chỉ đợi anh, trong không khí yên tĩnh, hai chúng tôi nhìn nhau, rồi lại chậm rãi tách ra: "Em nói đúng, có lẽ anh cũng nên tìm cơ hội cùng để nói chuyện với vị bộ trưởng mới nhậm chức này, chỉ là trước đó, phải xử lý Greengrass trước."

"Còn phải biết rõ ràng chuyện em mất trí nhớ nữa."

Tôi gật gật đầu, hai người tiếp tục câu được câu không tán gẫu. Đã bao lâu rồi không có như vậy, cho dù chỉ là nói chuyện phiếm đơn giản cũng làm cho tôi có loại cảm giác trở về quá khứ, tôi biết, đây là Draco cố ý làm như vậy, tôi không muốn phủi đi ý tốt của anh, cho dù chỉ là một đề tài rất nhỏ, tôi cũng tận lực trả lời, thời gian dần qua, cũng không có sự câu nệ như lúc đầu.

Chúng tôi vốn là hai người thân cận nhất trên thế giới này.

Đợi đến hơn mười giờ, tôi không thể chịu đựng được nữa, đi bộ bên ngoài một ngày nên đặc biệt buồn ngủ, tôi đuổi Draco đi tắm rửa, dành rất nhiều nỗ lực để nói với anh ấy làm thế nào để sử dụng các đồ vật này, sau đó tôi mệt mỏi nằm trên giường, chờ đợi cho anh ấy tắm xong.

Draco chiến đấu với vòi sen trong phòng tắm: "Thật sự là chết tiệt, đám Muggle sao lại dùng thứ rườm rà như vậy chứ." Tiếng nước đứt quãng, còn có tiếng va đập thỉnh thoảng phát ra, làm cho tôi ở bên ngoài phòng tắm kinh hồn bạt vía. Cuối cùng, Draco ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm.

Tôi vèo một cái từ trên giường đứng lên, đi thẳng vào phòng tắm, kiểm tra một chút vòi nước cùng vòi sen, cũng coi như hoàn hảo, xoay người, Draco đang nhìn tôi với vẻ mặt âm trầm: "Anh đang nhìn cái gì..."

Tôi đương nhiên sẽ không đυ.ng phải họng súng, ngượng ngùng cười nói: "Em đang chuẩn bị tắm rửa." Sau đó giơ tay trống rỗng lên: Nhưng em phát hiện ra mình quên lấy đồ." Nói xong cầm lấy áo choàng tắm rồi xông vào phòng tắm.