Chương 51

Tôi trở lại căn hộ để thu thập quần áo, tôi quyết định đi đến nơi tôi bị hôn mê để xem xem có thể tìm thấy bất kỳ manh mối nào không. Lúc này đã là gần chạng vạng, hoàng hôn nhuộm kín, trên đường xe cộ cuồn cuộn, nhưng trong công viên công cộng lại là thiên đường của người già và trẻ em, bọn họ đang vui vẻ hưởng thụ sự thoải mái nhẹ nhàng, bọn nhỏ đuổi và chơi đùa với nhau, cũng có không ít người già đang nhàn nhã ngồi trên băng ghế dài.

"Xin chào, có thể quấy rầy ông một chút không?" Tôi bước đến bên cạnh một ông già, cố gắng hỏi với vẻ chân thành nhất.

Ông già có vẻ rất hiền lành trả lời: "Ồ, cô gái, có điều gì tôi có thể giúp cháu à."

Tôi tự động ngồi trên băng ghế bên cạnh ông ấy: "Thật ra là như vậy, hơn một tuần trước cháu có hôn mê ở đây và được người phát hiện đưa đến bệnh viện, cháu muốn hỏi ông có biết gì không?"

"Một tuần trước?" Ông già nhớ lại: "Ah, tôi biết, cháu chính là người ăn mặc... Tôi e là tôi không biết gì cả. Nhưng mà,.." Ông già dừng lại, quay lại và hét lên về hướng khác: "Pete, hey, ông đến đây giúp một chút!"

Người có tên Pete là một ông già với mái tóc đã hoa râm, mặc áo thun màu nâu, ông vội chạy đến, chào đón tôi như một cậu bé bướng bỉnh: "Hey, người đẹp, chào buổi chiều!"

"Xin chào."

"Pete, vị tiểu thư này tuần trước ngất xỉu ở đây và được người ta phát hiện, trước đó không phải ông nói hôm đó ông thấy có người được xe cứu thương đưa đi sao, cô ấy muốn hỏi thăm ông một chút chuyện."

"Cháu muốn biết gì?"

Tôi đứng lên: "Ông ngồi đây đi, cháu muốn biết ngày đó ngoại trừ cháu thì còn có ai khác xuất hiện không." Suy nghĩ một chút: "Ăn mặc giống như cháu ngày hôm đó, mặc áo choàng."

"Cái này... Tôi cũng không biết, ngày hôm đó khi tôi nhìn thấy thì đã là thời gian xe cứu thương đến, hay là cháu đi hỏi người khác xem?”

Vẫn không có tiến triển gì, tôi gật đầu: "Như vậy, cảm ơn. Cháu sẽ đi hỏi tiếp.”

Kết quả là, cuối cùng, tôi đã không hỏi được bất kỳ thông tin có giá trị nào, khi màn đêm buông xuống, mọi người bắt đầu về nhà ăn tối, tôi cũng đành phải trở về căn hộ. Chẳng lẽ manh mối thật sự cứ bị chặt đứt như vậy sao? Phàm là kế hoạch, chung quy cũng khó tránh khỏi có sơ sót, thế nhưng mà, thật sự không có ai nhìn thấy cái gì sao.

Trái tim tôi chìm xuống từng chút một, nặng nề lết từng bước từng bước một về nhà.

—— "Đứng lại. ”

Đang lúc tôi đi đến một con đường nhỏ, bên cạnh "vèo——" một tráng hán chạy ra. Anh ta có vẻ chán nản không chịu nổi, tóc rối tung che đi khuôn mặt của anh ta, quần áo tả tơi, đang run rẩy cầm một con dao hướng về phía tôi.

"Đưa tiền ra đây!" Mặc dù biết gần đây Luân Đôn có chút hỗn loạn, một số người nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, chung quanh cũng có không ít tội phạm cướp bóc, nhưng không nghĩ tới, ở nơi tỷ lệ ngàn vạn người như Luân Đôn mà tôi lại có thể đυ.ng phải. Một phù thủy đối mặt với tội phạm cướp bóc, thực sự là chuyện mới mẻ.

Tôi giơ hai tay lên, cố gắng làm ra vẻ mặt sợ hãi mà một người phụ nữ bình thường sẽ có: "Tiên sinh, anh có thể hơi di chuyển dao một chút được không, tôi có thể lấy tiền ra cho anh mà." Người đàn ông nhìn tôi, do dự: "Anh thấy đấy, tôi chỉ là một người phụ nữ... Nếu tôi chạy trốn ngay bây giờ, anh chỉ cần bước một bước chân là có thể đuổi kịp tôi."

Dường như lời nói của tôi có hiệu quả, anh ta dời con dao đi, bởi vì mặc váy, tôi đã bỏ đũa phép vào trong túi, lúc này mượn việc lấy tiền mà che đi, tôi nhanh chóng lấy đũa phép từ trong túi ra: "Stupefy!” (bùa choáng)

Trước khi người đàn ông còn chưa phản ứng tôi đã đọc thần chú, khi người đàn ông ngã xuống đất, tôi thở phào nhẹ nhõm một hơi, đi tới: "Obliviate (bùa quên lãng)." Chỉ hy vọng những bộ trưởng phiền phức của Bộ phép thuật sẽ không bởi vì tôi thi chú với một Muggle mà tìm đến.

Tôi cất bước chuẩn bị rời khỏi hiện trường, lại bị một thanh âm ngăn cản đường đi: "Cô là phù thủy sao?" Giọng nói non nớt vang lên từ phía sau, tôi xoay người lại, nhìn thấy một cậu bé khoảng bảy tuổi đáng yêu đang đứng ở đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào tôi.

"Cha mẹ cháu không nói cho cháu biết, phù thủy không tồn tại sao?" Cậu bé tóc xù nhíu nhíu mày, khuôn mặt bánh bao đáng yêu như vậy mà lại làm động tác này, thật sự là vừa buồn cười vừa đáng yêu. Cậu bé dùng sức lắc đầu và lớn tiếng nói: "Đó là một trò lừa bịp trẻ em! Cháu đã gặp phù thủy rồi!"

"Ồ?" Tôi cũng không hoài nghi việc đứa nhỏ này đã gặp qua phù thủy, chỉ là phù thủy cẩn thận đều sẽ thi chú với Muggle để cho bọn họ quên đi những điều không nên nhìn thấy, huống chi Bộ phép thuật còn có mấy nhân viên chuyên xóa bỏ ký ức, bọn họ làm việc vẫn coi như chu toàn.

Đứa bé thấy tôi vẫn không tin, có chút không vui lắm: "Cháu nhìn thấy hết việc cô cầm đũa phép hướng về người nằm trên đất kia."

Xem ra nó cũng không có nhìn thấy toàn bộ nội dung, tôi che dấu: "A, đây chỉ là một cây gậy gỗ mà thôi, cháu nói cháu đã gặp qua phù thủy là chuyện gì vậy?"

"Cháu nhớ phù thủy đã đưa cháu bay lượn trên một chiếc chổi." Nói đến đây, giọng nói của nó trở nên nhẹ hơn: "Nhưng mẹ cháu nói, đó là do cháu nằm mơ thôi. Nhưng cháu chưa bao giờ nhớ một giấc mơ nào rõ ràng như vậy, đó không phải là một giấc mơ đúng không!”

Cậu bé nhìn tôi muốn tìm chứng cứ, nhìn sự chờ đợi nóng bỏng trong mắt nó, tôi ngược lại không cách nào mở miệng lừa gạt nó, cho dù đó có phải là mơ hay không thì phù thủy thực sự có tồn tại: “... Cháu cũng có thể làm cho tất cả các cuốn sách đóng lại! Mỗi lần cháu chỉ cần suy nghĩ về một điều, luôn luôn có thể làm được!" Cậu bé thấy tôi không trả lời, lại nói thêm: "Phù thủy đó nói với cháu, cháu cũng là một phù thủy nhỏ!"

Tôi có chút kinh ngạc nho nhỏ, trên người đứa nhỏ này xem ra quả thật có một ít ma lực. Có lẽ tương lai nó thật sự có thể trở thành một phù thủy: "Vậy, nếu như cháu thật sự là một phù thủy nhỏ, bây giờ cháu nên học tập cho thật giỏi, như vậy, đợi đến sinh nhật mười một tuổi của cháu, nói không chừng, cháu có thể nhìn thấy phù thủy chân chính." Đó là một lời nói dối nửa thật nửa đùa, chỉ là, có lẽ, tất cả chúng ta đều nên cho đứa nhỏ một giấc mơ.

Nếu như nó không nhận được thư thông báo của Hogwarts, như vậy thì khi nó 11 tuổi cũng đã bắt đầu hiểu chuyện, nó sẽ chỉ nghĩ tất cả là một giấc mộng, coi tôi như một người lớn gạt người mà thôi.

"Thật sao?" Đôi mắt nhỏ lộ ra vẻ vui mừng.

Tôi gật gật đầu: "Cô thật là một người tốt, cho nên, cô cũng là phù thủy sao?" Cậu bé vui mừng nói: "Cháu biết mà, bởi vì người cháu nhìn thấy cũng mặc áo choàng như cô."

"Áo choàng?" Những gì tôi đang mặc bây giờ là quần áo Muggle: "Cháu biết gì?"

"Chính là ngày cô ngất xỉu ấy, cháu thấy rất nhiều người lớn khiêng cô đi, đúng lúc cháu đang ở trong công viên công cộng. Cháu đã nghe được cuộc trò chuyện của mấy người." Đây thật sự là một con quỷ nhỏ: "Cháu có nhặt được một thứ... Ở nơi cô hôn mê, cháu biết cô nhất định sẽ quay lại mà."

Ha, đứa bé này, thật sự là láu cá mà, chẳng lẽ bởi vì hoài nghi tôi là phù thủy mà cầm đồ, chờ mong tôi có thể trở về tìm nó sao? May là tôi đã đến đây để điều tra: "Vậy bây giờ có thể đưa nó cho cô không?"

Nó gật gật đầu: "Đương nhiên, cháu vẫn luôn mang theo bên người." Cậu bé cẩn thận lấy ra một quả cầu thủy tinh từ trong túi ra, trong đó lộ ra một cỗ màu xanh lục đang chuyển động, chỉ là cỗ màu xanh lục này chỉ còn lại một chút xíu nhàn nhạt, cùng chữ "G".

Đây thật sự là một vụ thu hoạch lớn, xem ra, chuyện mất trí nhớ của tôi không thoát khỏi liên quan đến cha con Greengrass rồi, G hẳn là đại biểu cho Greengrass.

"Cảm ơn cháu, nhưng mà, có phải cháu nên đi về nhà rồi không? Phù thủy nhỏ không nên về trễ đâu.”

Cậu bé dùng sức gật gật đầu: "Cháu sẽ trở về, nhưng mà cháu còn có thể nhìn thấy cô sao... Phù thủy kia cũng không còn xuất hiện nữa, cô sẽ không..."

"Không chắc, nhưng mà có lẽ sẽ có cơ hội gặp lại."

Lúc này cậu nhóc mới không cam lòng rời đi: "Nhớ kỹ, đừng nói cho bất luận kẻ nào vể chuyện hôm nay." Cuối cùng tôi đã dặn dò nó vài câu.

Cầm theo quả cầu thủy tinh, tôi lại trở lại căn hộ một lần nữa.

Nhưng lại phát hiện ra bên trong có xuất hiện chút sắc bạch kim: "Draco..."

Tại sao anh ấy lại ở đây?