Chương 10: Căn phòng trong chạn bát
Từ khi ba tuổi Harry đã bố trí lại chạn thức ăn giống như phòng ngủ trước kia của mình, chỉ là thay cho chiếc nôi nho nhỏ là một chiếc giường mềm mại. Màu sắc chủ đạo đều mà màu tối, không có chút màu sắc sặc sỡ nào cả.
Nhìn căn phòng bên trong chạn bát này, khóe miệng Severus lại co giật. Y đương nhiên biết, Muggle mà nhìn đến thì bên trong vẫn là chạn thức ăn như cũ, vì khi vừa đến gần, y có cảm giác được bùa mê hoặc, thật không hiểu tên nhóc này làm kiểu gì! Không ai dạy, có thể làm được như vậy…..Liệu có nên nói con trai của Lily là thiên tài? Nhìn kĩ lại bố trí, trời…… Qυầи ɭóŧ hồng Merlin! Ngài đùa giỡn con sao? Cái này trăm phần trăm là phong cách Slytherin! Merlin râu! Hai sư tử lại sinh ra một tiểu độc xà! Còn có chuyện nào hoang đường hơn chuyện này không!
“Tiên sinh!” – Harry ủy khuất kéo áo Severus – “Tiên sinh, ta làm không tốt sao? Vì sao ngài không cao hứng?”
“Ngươi….. bố trí nơi này mất bao lâu?” – Severus hít một hơi, hỏi.
“Ách…. Từ khi ba tuổi…… ba năm.” – Harry rụt cổ, cười gượng nói.
Severus nhếch môi cười: “Vậy sao ngài Potter? Ta vừa hỏi ngài dùng phép thuật không đũa phép bao lâu rồi, ngài lại nói là hai năm?”
“Tiên sinh.” – Harry ủy khuất nhìn Severus – “Vừa nãy tiên sinh hỏi ta là dùng phép thuật làm việc nhà được bao lâu rồi, là hai năm mà…….”
“Được, tốt lắm!” – Severus cười càng lúc càng nguy hiểm. Theo bản năng, Harry lùi dần về phía sau, kết quả bị Severus bắt được, ấn lên giường, thô bạo kéo quần xuống, sau đó chợt nghe “Đét đét” liên tục.
“A, tiên sinh, đừng đánh, đau.”
…………
“A, sao vẫn còn đánh?”
………..
“Vì sao lại đánh ta?”
………
“Tiên sinh…… ta sai rồi……đừng đánh nữa…….”
Hiện tại Harry cũng không biết vì sao Severus đánh mình, trước tiên cứ nhận sai đã rồi tính sau, thực sự là rất đau đó! Nói nhỏ….. Đánh pp thực dọa người……..
Nghe thấy Harry nhận sai, Severus mới dừng tay. Nhìn mông trắng bị đánh cho đỏ ửng, trong lòng có chút đau xót.
“Biết sai rồi?”
“Ô ô, tiên sinh, ngài phải nói là ta sai chỗ nào thì ta mới biết mà sửa chứ?” – Harry đau đến mức khóc chảy cả nước mắt nước mũi, còn Severus thì nói không nên lời.
“Ngươi……ngươi có biết là Lily sinh ngươi vất vả thế nào không? Sao mà ngươi lại không biết quý trọng bản thân mình? Dùng phép thuật không có đũa phép rất nguy hiểm, còn có thể dẫn đến bạo phát, nhẹ thì thành Squib, nặng thì không giữ được mạng! Ngươi………. Vậy mà ngươi dám dùng phép thuật khi không có người giám sát…..”
“……Tiên sinh là người xấu! Chưa phân tốt xấu đã đánh người! Khi ba tuổi, ta đột nhiên cảm thấy không gian quá nhỏ, nghĩ là giá như nơi này lớn hơn một chút thì tốt……. Sau đó nơi này tự nhiên rộng ra, căn bản là ta cũng không biết tại sao, cũng không có ai nói với ta là việc này nguy hiểm…” – Harry ủy khuất nhìn Severus.
“Ngươi…..” – Severus bất đắc dĩ thở dài – “Về sau khi không có ta ở bên, không được thực hiện phép thuật mình không quen, nhớ chưa?”
Thấy Harry ủy khuất gật đầu, Severus mới lấy ra một lọ ma dược, ném cho Harry: “Uống hết!”
Nhìn thấy bình thuốc màu lam quỷ dị, không biết là loại thuốc gì, vẻ mặt Harry vô cùng đau khổ. Kí ức trước đây khi bị bệnh phải uống ma dược vẫn còn mới mẻ……Cái thuốc kia căn bản là không phải cho người uống! Nhưng mà nghĩ đến PP đáng thương của mình, nếu không nghe lời thì…….
Vì thế Harry cắn răng, nhắm mắt nhắm mũi uống toàn bộ, hương vị tất thối, củ cải trắng đột nhiên xông lên…..
Nhìn khuôn mặt bánh bao nhỏ nhắn của Harry nhăn nhó, Severus đột nhiên cảm thấy tâm tình mình rất tốt. [Giáo sư, ngài là S sao?]
Severus kiểm tra phòng ngủ của Harry một chút, sau đó ếm thêm một ít bùa vững chắc, sau đó nhìn đến giá sách trống không, trong lòng đã biết là nên tặng Harry cái gì.
Harry cảm giác được PP mình đã khôi phục như lúc đầu, nhảy dựng lên mặc quần, nói với Severus: “Tiên sinh, ta rất sùng bái ngài! Để ta đi cùng ngài đi!” – Nói xong liền bám dính lấy thắt lưng Severus, bày ra bộ dáng ngươi không đáp ứng ta sẽ không buông tay.
Miệng Severus lại giật mạnh hơn: Merlin nội khố a! Sao ta lại có thể thấy tên nhóc này giống Slytherin được chứ! Đây chính là điển hình của một Potter, đồ Gryffindor mặt dày!
“Potter! Não của ngươi bị ăn mất rồi à? Nếu không muốn chết thì ngoan ngoãn ở nhà Dursley cho ta!” – Severus quát.
Harry bĩu môi, cậu hiểu những lời này có nghĩa như thế nào. Chính là nếu cậu rời khỏi nơi này, sinh mệnh có khả năng gặp nguy hiểm….. cái này chỉ là của lão hồ ly kia lừa mọi người mà thôi! Rõ ràng là chỉ cần ngây ngốc hai tuần, vậy mà hắn cố tình để ta ở đây mấy năm chịu ngược đãi! Lão ong mật, cứ chờ xem! Ta thắng hay ngươi thắng!
“Nhưng mà…. Dì dượng đều không tốt với ta…….anh họ còn bắt nạt ta nữa…..” – Harry giả bộ đáng thương, đương nhiên, những lời cậu nói vẫn là sự thật.
Severus cau mày, y không biết là nên làm thế nào.
Harry đột nhiên nhớ tời bà Figg, theo một mức nào đó, bà là nội gián của Dumbledore, nếu bà báo cáo với Dumbledore là Severus tới, khẳng định là sẽ ảnh hưởng không tốt tới Severus.
“A, tiên sinh, ta nên giới thiệu cho ngài một người, bà Figg, bà ấy tốt với ta lắm. Bà ấy còn nuôi một con cú mèo đó! Con cú đó rất thích ăn hạnh nhân, ta thường xuyên cho nó ăn.”
Severus nhíu mày: “Nhóc con, lên giường ngủ đi, ta biết nên làm thế nào! Ngày mai, nhớ để ý con cú!” – Nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Nhà bà Figg rất dễ tìm, chả mấy chốc Severus đã đến nơi.
“Ngài là……” – Bà Figg nhìn người đàn ông trung niên trước cửa.
“Severus Snape, thưa Figg phu nhân. Ta là bạn của mẹ Harry.” – Severus lúc này rất chú ý đến lễ nghi quý tộc. Đương nhiên, là một Slytherin, những thứ này chỉ là cơ bản.
“A, Snape tiên sinh, mời vào.”
“Phu nhân, Harry có nói với tôi là bà chiếu cố cậu bé rất nhiều, nên tôi đặc biệt đến đây để cảm tạ.”
“Ngài quá khách khí, Harry là đứa nhỏ thiện lương lại đáng yêu, mọi người đều thích cậu bé, hơn nữa cậu bé cũng thường xuyên đến thăm người già cô độc như ta, ta lo lắng cho cậu bé một chút cũng là điều nên làm.”
“Harry được phu nhân chiếu cố thực sự là phúc của cậu bé.” – Severus nhíu mày, nói – “Tôi biết là Harry cần được huyết thống ma pháp bảo hộ, nhưng mà gia đình Dursley lại đối xử với cậu bé không khác gì gia tinh, ta không đành lòng……. Nhưng không hiểu vì sao Dumbledore lại lừa gạt tôi, không cho tôi giúp cậu bé….”
Bà Figg nghe thấy vậy cũng thở dài: “Đúng vậy, tôi cũng không hiểu, Harry là đứa trẻ rất tót, không nên chịu đãi ngộ như thế…”
“Figg phu nhân, tôi nghĩ như thế này, từ nay về sau, mỗi tháng ta sẽ chu cấp tiền, bà có thể đem nó đưa cho vợ chồng Dursley, để họ chăm sóc Harry tốt hơn….. Thực sự tôi không đành lòng để con trai của Lily chịu đối xử như vậy, cậu bé nên được những gì tốt nhất.”
“Đương nhiên! Nếu không phải kinh tế của tôi cũng khó khăn, tôi đã sớm làm thế rồi!”
“Như vậy, cảm ơn phu nhân, tôi nghĩ……..chúng ta sẽ giữ bí mật chuyện này, được không?”
“Đương nhiên!” – Bà Figg cũng cho rằng chuyện này không nên để Dumbledore biết. Vì thế, dưới tình huống mà Dumbledore hoàn toàn mù tịt, sinh hoạt của Harry đột nhiên bay vọt.