Chương 3: Rừng Cấm Hỗn Loạn

EDITOR: YUKI

BETA: BĂNG

- o0o-

Ăn xong bữa tối, Harry được phép đi lại trong lâu đài, bà Pomfrey ép cậu uống hết tất cả độc dược mới có thể cho cậu rời khỏi Bệnh Thất, cậu không còn cách nào khác, đành phải làm theo.

Chờ đến khi cậu rời khỏi Bệnh Thất đã là hơn 8 giờ, sau khi bà Pomfrey làm hàng loạt các loại kiểm tra, cuối cùng bà ấy cũng đồng ý cho cậu có thể rời khỏi giường, nhưng phải trở về trước 10 giờ.

Hai tiếng...... cậu tính toán. Trước tiên phải đi đến tháp Gryffindor để lấy áo choàng tàng hình và bản đồ đạo tặc, sau đó mặc vào và bắt đầu từ từ di chuyển về phía hầm...... ban ngày cậu nhìn thấy Snape, nói cách khác...... Snape cũng chưa rời khỏi Hogwarts! Tất nhiên...... có lẽ hắn đã rời đi...... Harry nín thở, chậm rãi đi về phía trước cho đến khi đi đến phòng vệ sinh của Myrtle, mãi đến khi cô nàng vào phòng tắm, cậu mới bước vào.

"Tôi trang trọng thề rằng, tôi không làm bất cứ chuyện gì tốt." Cậu rút đũa phép ra và chỉ vào bản đồ đạo tặc.

"Ai đó?!" Giọng nói sắc bén của Myrtle vang lên trong không khí, Harry không trả lời, nhờ ánh sáng yếu ớt, cậu thấy tên của Snape chậm rãi hiện lên trên bản đồ, nó sáng lên ở vị trí của đường hầm, điều này khiến cho cậu cảm thấy yên tâm.

Cất tấm bản đồ đi, cậu rời khỏi phòng vệ sinh, bắt đầu di chuyển về phía hầm.

Đúng vậy, hắn cần phải tìm được bằng chứng chứng minh Snape là Tử Thần Thực Tử, cậu nhất định phải tìm được mấy cái này.

Ẩn mình ở dưới lớp áo choàng tàng hình, mỗi bước đi của Harry đều thật cẩn thận, một chút tiếng động cũng không phát ra, cậu phải làm cho bản thân thật sự giống như một đám mây trên trời, như vậy mới có thể thuận lợi đi vào hầm, sau đó đi làm chuyện mà cậu muốn làm.

Khi đến cửa hầm, cậu không đi vào ngay mà núp ở bên cạnh, lạnh lùng nhìn chăm chú vào cánh cửa kia. Cậu đã từng bước qua cánh cửa đó vô số lần, sau đó được lệnh phải làm một ít lao động hoặc là sao chép một số cuốn sách, đây đều là nội dung cấm túc của cậu, nhưng hiện tại cậu cảm thấy thân phận của mình hoàn toàn khác.

Căn hầm âm u ẩm ướt, không có chỗ nào đặc biệt, nhưng hành lang trống rỗng càng thêm trống trải hơn khi không có những học sinh nhà Slytherin với đôi mắt trên đỉnh đầu.

Thậm chí Harry còn không dám thở, cậu có thể nghe rõ tiếng tim đập của mình, đập thình thịch giống như tiếng trống vậy.

Đôi mắt của cậu gắt gao nhìn chằm chằm vào cánh cửa hầm, cậu chắc chắn rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra đi nữa, chỉ cần cánh cửa này có bất kỳ động tĩnh gì, cậu sẽ không bỏ lỡ...... cậu thề.

Snape là một Tử Thần Thực Tử xấu xa, hắn nhất định đã làm ra rất nhiều chuyện xấu, thậm chí là...... gϊếŧ người! Cho nên, cậu không thể để cho hắn tự do tự tại như vậy được, có thể...... Dumbledore cũng bị hắn lừa dùng những độc dược đó, hoặc là một cái gì đó khác! Sau đó...... hắn trốn thoát, cũng giống như Malfoy kia....... Thật ra, bọn họ đều là những tên trung thành với Voldemort!

Nghĩ đến Voldemort, trong đầu Harry hiện ra cái tên Tom Riddle kia, ký ức mà cậu bắt gặp được vào năm thứ hai, nó thuộc về Voldemort, vô cùng...... đáng sợ.

Cậu không biết khi Snape xuất hiện, cậu có thể quăng cho hắn một cái lời nguyền không nữa...... cho dù cậu không biết nhiều lắm, nhưng nó cũng không thể gây trở ngại cho cậu trong việc bắt giữ một tên Tử Thần Thực Tử! Có lẽ cậu nên lấy đi đũa phép của hắn...... hoặc là một thứ gì khác......sau đó đem hắn đưa tới trước mặt Dumbledore để bắt hắn thú nhận mọi thứ!

Nghĩ đến đây, hô hấp của cậu cũng bắt đầu dồn dập lên, giống như cậu đã làm được điều đó vậy...... cánh cửa hầm mở ra.

Snape đi ra ngoài, mái tóc bóng dầu ấy tô điểm thêm cho sự độc ác của hắn.

Hắn xoay người đóng cửa, quay đầu lại, một đôi mắt đen nhánh và trống rỗng đảo một vòng, dường như ở trong không khí có cái gì đó làm hắn khó chịu không thể chịu đựng được, sau đó hắn đi tới trước mặt Harry...... Harry hiện tại đang mặc áo choàng tàng hình, không thể nào bị phát hiện, nhưng cậu vẫn rất sợ hãi, luôn cảm thấy rằng Snape có thể xuyên qua áo choàng tàng hình nhìn thấy cậu.

Harry rất sợ hãi chuyện này, cho dù cậu không cảm thấy Tử Thần Thực Tử đáng sợ, nhưng loại hành vi này của Snape...... cùng những lời nói mà ngày thường hắn hay nói khiến Harry cảm thấy bản thân cậu đang run rẩy.

Nhưng mà dường như Snape thấy rõ sự sợ hãi của Harry, hắn đưa tay ra và quơ quơ ở trước mặt mình..... Harry lùi lại để không bị Snape bắt lấy.

Snape lại duỗi tay ra một lần nữa......

"Severus." Một tiếng gọi vang lên, ngăn cản bàn tay đang vươn ra của Snape và cũng giải cứu cho Harry.

Là Dumbledore.

"Albus, là điều gì đã khiến cho ông trễ thế này mà còn đi lang thang quanh hầm?" Snape lạnh lùng nhìn ông hiệu trưởng già như đang muốn tìm ra điều gì đó đặc biệt trên khuôn mặt của ông ta.

"Đúng vậy, đi lang thang để cảm nhận một chút vui vẻ của việc đi dạo ban đêm." Dumbledore đi đến bên cạnh Snape, nhưng lại không nhìn hắn: "Thầy biết không, Severus, thời trẻ ta thường xuyên như vậy. Đi lang thang khắp mọi ngóc ngách, ở mọi góc của Hogwarts, ta đều tìm kiếm một chút vui vẻ thuộc về chính mình." Quay đầu lại và nhìn vào đôi mắt của Snape, lúc này Dumbledore trông có vẻ vô cùng từ ái: "Severus, lúc thầy còn đi học cũng giống như vậy, đúng không?"

"Tôi nghĩ tôi không có nhiều thời gian rảnh để đi lang thang như vậy, với lại...... tình huống lúc ấy của tôi, tôi nghĩ ông cũng rất rõ ràng, giáo sư Dumbledore." Snape cắn chặt hai chữ giáo sư, rít lên nói.

Dumbledore không nói thêm nữa, chỉ đi về phía trước, mà Snape cũng đi theo ông, hai người cùng nhau đi về phía trước, Harry đi theo ở phía sau bọn họ.

Đi đến bên ngoài lâu đài, Dumbledore ngẩng đầu nhìn lên bầu trời. "Severus, nhìn xem, phong cảnh như vậy, ngày đẹp như vậy, phải tốt đẹp đến cỡ nào......" Ông nói, sau đó thở dài: "Nếu...... cái này bị phá vỡ......"

"Dumbledore, tôi cho rằng ông biết, tôi làm việc cho ai."

"Đúng vậy...... cho nên, ta muốn nhờ thầy giúp ta một lần nữa." Dumbledore nhìn Snape: "Severus, thầy biết đấy, ta chỉ tin tưởng thầy."

Không...... không thể tin tưởng hắn! Nội tâm của Harry đang kêu gào, cậu biết Snape hoàn toàn không phải là người tốt, càng không phải là một người đáng để tin tưởng, hắn là thuộc hạ trung thành của Voldemort!

Tuy nhiên, cụ Dumbledore không thể nghe thấy tiếng lòng của Harry, ông vẫn tin tưởng Snape như cũ, hơn nữa còn tình nguyện đem tất cả những thứ quan trọng nhất của mình cho Snape bảo vệ...... Harry thấy, Dumbledore lấy ra một cái hộp đặt vào trong tay Snape, có lẽ đó là thứ rất quan trọng...... một món đồ vô cùng quan trọng!

"Không!" Harry hét lên, thậm chí cậu nhào qua mà không cởϊ áσ choàng tàng hình.

"Harry?!"

"Potter đáng chết!"

Một trận hỗn loạn diễn ra, sau đó là một khoảng không yên tĩnh...... ngay sau đó, Harry trở nên không nhớ gì cả.

Rất lâu, hoặc là không lâu sau đó, cho đến khi Harry tỉnh lại một lần nữa, cậu chỉ nhìn thấy một vị phu nhân xinh đẹp đang mỉm cười nhìn cậu, nhưng đồ đạc trang trí xung quanh cậu không phải là Bệnh Thất mà cậu quen thuộc hay là những nơi nào khác...... nơi này, thậm chí không phải là Hogwarts!

HẾT CHƯƠNG 3