Chương 2: Cứu Thế Chủ Gặp Ác Mộng

Editor: Yuki

Beta: Băng [Beta lần 2: Bưởi]

- o0o-

Khi màn đêm buông xuống, Harry vẫn chưa thể rời khỏi Bệnh Thất.

Bà Pomfrey đang ở bên ngoài, có lẽ bà đã nhận ra sự không thành thật của cậu bé Chúa cứu thế, nên bà đã dán rất nhiều bùa chú lên cửa ra vào để ngăn Harry chạy ra bên ngoài.

Ăn xong một chút gì đó, Harry quyết định đêm nay cậu sẽ không ngủ, cậu sợ......cậu rất sợ ở trong mơ cậu lại biến thành Voldemort!

Vì sợ hãi nên cậu không dám ngủ.

Ngồi trên giường trong Bệnh Thất trống rỗng, ngay cả tiếng cú mèo cũng không có...... không, không đúng! Có lẽ phải có! Hoặc là...... cậu cần một ít âm thanh phát ra...... ít nhất có thể xua tan sự sợ hãi trong lòng của cậu.

Harry xốc chăn trên người lên, cảm giác lạnh lẽo có thể kí©h thí©ɧ thần kinh của cậu, như vậy thì cậu sẽ không ngủ nữa...... đúng vậy, như thế thì sẽ không ngủ được. Cậu đặt chân trần lên sàn nhà, cảm giác lạnh như băng truyền đến khiến cậu run lên.

Ánh trăng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, nhưng cảm giác nó mang đến không phải là thoải mái, mà là áp lực.

Harry lấy tay từ từ che ngực của mình...... nơi này có một trái tim đang đập, là trái tim đang đập chứ không phải là một trái tim lông lá rét lạnh và tràn đầy thù hận!

Cậu cẩn thận di chuyển, đặt cả người lên trên bệ cửa sổ.

Harry Potter đã mười bốn tuổi chứ không còn là cậu bé đáng thương, tuy rằng cậu vẫn không cao lên, cũng không đủ cường tráng, nhưng mấy điều này không che lấp được sự dũng cảm của cậu, cũng sẽ không biến những chuyến phiêu lưu mạo hiểm thần kỳ của cậu thành hư ảo.

Trên thực tế, dù một chút thôi cậu cũng không muốn quay trở về, trở về nhà Dursley. Nhưng không còn cách nào...... cậu phải quay trở về.

Có lẽ...... chỉ vì cậu không muốn quay trở về nên mới có thể mơ một giấc mơ như vậy? Harry không chắc nữa.

Khung cảnh bên ngoài cửa sổ vẫn như mọi khi, bầu trời xanh thẳm, bên dưới là hồ Đen, ánh trăng chiếu lên mặt hồ, ánh ra từng vòng ánh sáng màu bạc, đẹp là vậy nhưng thật ra phía dưới đó tràn ngập nguy hiểm...... đây là điều mà rất nhiều người đã nói với cậu, cậu cũng chưa từng nghi ngờ qua, nhưng mà...... lời nói của Voldemort cũng không đáng để tin tưởng sao?

Thật ra, Harry không tin Voldemort, cậu hận hắn ta. Nhưng mà...... giấc mơ kia quá chân thật......thật sự quá chân thật! Cậu thậm chí còn nhìn thấy tên phản bội Peter Pettigrew...... Đuôi Trùn, đúng vậy, là Đuôi Trùn! Suýt chút nữa kẻ đó là đã hại chết cha đỡ đầu của cậu!

Cậu muốn gϊếŧ tên đó...... nhưng cậu không thể làm điều đó...... cho dù cậu hận, tên đó vẫn không thể chết đi.

Harry cúi đầu, lông mi dày rợp tạo thành một bóng mờ nhỏ dưới mắt của cậu.

Trước mắt...... lại trở nên tối tăm một lần nữa...... đây là một nghĩa trang, tràn ngập sự âm u và điềm xấu.

"Đuôi Trùn, bây giờ hãy cẩn thận kiểm tra kỹ ngôi mộ này!" Cậu nghe thấy bản thân đang dùng giọng khàn khàn nói như vậy, giống như là đang nói xà ngữ.

"Chủ nhân...... ngôi mộ này...... không có gì đặc biệt......" Đầu của Đuôi Trùn gần như muốn cắm xuống mặt đất, hắn thành kính hôn lên lớp bùn đất ở dưới chân cậu: "Chủ nhân, đây là một ngôi mộ Muggle."

"Ngươi cần phải bị trừng phạt, Đuôi Trùn!" Cậu rống lên như thế, sau đó Đuôi Trùn đau đớn cuộn tròn người lại, rất đau đớn, giống như hắn đang chịu vô số lời nguyền rủa khủng khϊếp, đau đớn vô cùng, thậm chí còn khóc nức nở, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Chủ nhân, tha thứ cho tôi...... chủ nhân...... tha thứ tôi...... xin hãy tha thứ cho tôi...... chủ nhân......"

"Vô dụng." Cậu nghe thấy lời chỉ trích như vậy.

Đây...... lại là một giấc mơ khác?! Ác mộng liên tục có liên quan đến Voldemort? Hay là...... chỉ là trí tưởng tượng của riêng cậu?

"Nếu như...... có Bậc Thầy Độc Dược ở đây, tất cả đều không thành vấn đề......" Hắn nghe thấy lời nói như vậy, trong lòng tràn ngập hoài niệm và tức giận: "Đuôi Trùn, đừng để ta lại phải trừng phạt ngươi một lần nữa, nhớ kỹ, tên ngu xuẩn."

......

Mở mắt ra lần nữa, Harry nhìn thấy trần nhà màu trắng.

"Nếu Chúa cứu thế quyết định hy sinh mạng sống của mình theo cách này, Dumbledore, ta cho rằng ta không có lý do gì để cứu sống tên ngu ngốc như vậy, một kẻ mà đầu óc còn không bằng một cây cỏ lác."

....... là Snape!

"Severus, làm ơn, không cần nói Harry như vậy." Giọng nói của Dumbledore tràn ngập sự mệt mỏi, "Thằng bé cần sự giúp đỡ của thầy, Severus, Harry còn nhỏ...... hơn nữa cậu cũng đang có thành kiến đối với nó...... nó chỉ là một đứa trẻ, cũng không phải ai khác......"

"Cậu ta nên trả giá cho hành vi ngu ngốc của mình!"

"Nhưng thằng bé cũng không có ngốc, thầy biết rất rõ điều này, Severus."

"Vậy thì tại sao cậu ta lại nằm ở đó, Dumbledore? Cậu ta giống y như cha của mình, ngu ngốc, lỗ mãng, kiêu ngạo, vô lễ, tự đại và vô dụng."

Không phải như vậy! Harry muốn phản bác, nhưng lại không thể nói nên lời, cổ họng của cậu rất đau, đầu cũng rất đau.

"Vậy thì, Severus, Harry cũng là con trai của Lily. Thằng bé thật sự giống Lily hơn, ngoại trừ vẻ ngoài, thì đôi mắt của thằng bé...... giống y như của Lily, không phải sao?"

Lily...... đôi mắt?! Là mẹ của cậu! Harry muốn mở mắt ra, cậu từng xem qua hình của mẹ...... xinh đẹp, thuần khiết, đáng yêu như vậy, là mẹ của cậu......

Snape không nói nữa, Harry chỉ nghe thấy tiếng thở nặng nề của hắn ta. Rất lâu sau, cuối cùng hắn lạnh lùng nói: "Đúng vậy, Dumbledore, ông rất giỏi mấy chuyện như thế này...... ta sẽ thỏa hiệp."

Sau khi cuộc đối thoại của hai người ngoài cửakết thúc, Harry lại một lần nữa chìm vào giấc ngủ. Có điều lần này cậu ngủ rất ngon, không hề nằm mơ, chỉ đơn giản là ngủ.

Đến khi Harry mở mắt ra lần nữa, cậu nhìn thấy vẻ mặt âm trầm của Snape.

Snape...... Severus Snape, Bậc Thầy Độc Dược...... người của Voldemort! Tử Thần Thực Tử!

Ngay lập tức đôi mắt của Harry mở to, đồng tử của cậu co rút lại một chút. Tuy nhiên, Snape chỉ cho rằng đây là phản ứng bình thường của một học sinh nhà Gryffindor chán ghét hắn...... đúng vậy, chán ghét hắn, hoặc là nói, căm hận. Harry Potter chán ghét Snape, điều này rất bình thường, cũng giống như Snape chán ghét Harry Potter.

Yết hầu của Harry cử động, cậu vẫn chưa thể nói chuyện, cậu sợ nếu mình mở miệng thì sẽ lập tức nguyền rủa Snape...... hoặc là, nói ra sự thật hắn là Tử Thần Thực Tử.

Snape liếc mắt nhìn Harry một cái, giống như là đang xem một cái đồ vật dơ bẩn gì đó.

"Bây giờ, ta sẽ lấy một ít máu của ngươi." Hắn nói như vậy, sau đó lấy đũa phép ra, một bàn tay thô bạo bắt lấy tay của Harry, dùng đũa phép rạch một vết thương nhỏ ở trên ngón tay của cậu.

"A!" Tuy nó không phải rất đau, nhưng nó thật sự khiến Harry cảm thấy rất sốc...... có lẽ...... có lẽ Snape đang có kế hoạch tà ác gì đó?

Snape không để ý đến biểu hiện của Harry, hoặc là bất cứ cái gì khác, hắn chỉ lấy máu của Harry một cách bình thường, sau đó xoay người bỏ đi mà không hề cho cậu một bùa chú để vết thương khép miệng lại. Chiếc áo choàng màu đen bay lất phất ở sau lưng của hắn.

Nhìn chằm chằm vào bóng dáng này, Harry chìm đắm vào thế giới của mình. Cậu muốn biết rốt cuộc mình nên làm như thế nào mới có thể bắt được cái đuôi của Snape...... Dumbledore tin tưởng hắn, nhưng trên thực tế, hắn không đáng để tin tưởng! Đúng vậy, không đáng! Voldemort đã nói như thế nào?

...... "Nếu Bậc Thầy Độc Dược của ta có ở đây......"

Điều này chứng minh cái gì? Chứng minh là Voldemort rất tin tưởng Snape, vô cùng tin tưởng! Cũng chứng minh Snape ngoài là Tử Thần Thực Tử, còn là kẻ xấu xa nhất!

Không, cậu không thể cứ tiếp tục như thế này, cậu phải làm cái gì đó!

HẾT CHƯƠNG 2