*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thực sự là Trương Đình Nhung
đã dùng toàn bộ ý chí của cả đời mình cho giờ phút này,nhờ vậy
mới
không để cho mình kêu thành tiếng. Cả người
anh
căng thẳng, cảm
nhận được cái vật không khác gì một con rắn đang tinh tế
liếʍ qua răng, miệng của anh. Sau đó nhiệt tình mời
gọiđầu lưỡi
của anh,
để chúng nó cùng múa với nhau.
Ôn Nhiễm mυ"ŧ
lấy
từng ngụm từng ngụm
nước miếng trong miệng
Trương Đình Nhung, cái loại
khẩn cấp
và khát vọng
này
làm cho Trương Đình Nhung cảm
thấy
hạ thân mình
trở nên
căng thẳng.
Dù sao
nam nhân
cũng là động vật trung thực với du͙© vọиɠ
của
mình,
anh có khẩn trương đến thế nào thì
cũng không kiềm nén được phản ứng nên có.
Rốt cục, Ôn Nhiễm
cũng buông tha cho cái miệng của anh,
dời sang các chiến trường khác trên người
Trương Đình Nhung. Trương Đình Nhung cắn răng chịu đựng
cảm giác
Ôn Nhiễm
vừa sờ vừa mυ"ŧ vừa liếʍ trên người anh,
cơ thể thoải mái nhưng đầu óc lại bị khuấy thành một đoàn tương hồ:
Tại
sao,
tại sao ông
chủ Ôn
lại
làm như vậy?
Kỳ thực
trong lòng đã
mơ hồ có đáp án, thế nhưng Trương Đình Nhung lại không dám tin tưởng. Dù sao
người ta là một ông chủ lớn cao cao tại thượng,
còn
mình chỉ là một thợ máy nho nhỏ mà thôi. Huống
chi
từ nhỏ đến lớn bởi vì
mùi cơ thể
quá nặng
nên anh đã bị rất nhiều người ghét bỏ rồi, ông chủ Ôn
có thể
chịu được mình
sao?
Càng càng
càng làm cho Trương Đình Nhung giật mình
chính
là Ôn Nhiễm là đàn ông, mình cũng là đàn ông, đàn ông
với
đàn ông,
làm sao làm
đây?
Trong lúc Trương Đình Nhung suy nghĩ miên man, Ôn Nhiễm đã
liếʍ từ ngực đến rốn,
vừaliếʍ trong miệng
vừa
lẩm bẩm: "A Nhung, rất thích, rất thích...
mùi của anh."
Tuy rằng âm thanh không rõ, thế nhưng Trương Đình Nhung
vẫn nhạy bén nghe được mấy lời này của
Ôn Nhiễm,
lời này cứ như ma chú,
đâm thẳng vào tim của
Trương Đình Nhung. Đột nhiên Trương Đình Nhung cảm thấy viền mắt hơi nóng,
anh
nhớ tới mới
trước đó vài ngày
cô Tiểu Lệ
còn
chưa kịp hôn lên môi anh mà đã sắp ói ra tới nơi, nhớ lại trước đây
mình đã
bị cả trai lẫn gái chán ghét,
bài xích,
xem thường hoặc giễu cợt
vô số lần.
Khi đó,
anh đã thành tâm thề với trời đất, nếu như có một người nguyện ý
tiếp thu chỗ thiếu hụt lớn nhất này của anh mà không ngần ngại gì, như vậy cho dù
người ấy
không đẹp, không siêng năng, nhất định
anh cũng
sẽ
cố gắng thương yêu người ấy như bà xã tốt nhất trên thế giới này!
Hiện tại, người này
đã
xuất hiện.
Thì ra, trên thế giới này thực sự có một người nguyện ý vui vẻ chịu đựng
anh như vậy!
Mấy kiểu ác ý ghét bỏ
ở trên người người này đơn giản là
đã bị
đánh thành mảnh
vụn hết rồi! Đột nhiên, Trương Đình Nhung
rất muốn ôm lấy cái người đang liếʍ tới liếʍ lui trên người mình không khác gì chú cún này,
kể cả khi,
em ấy
là
một
người đàn ông.
Trong
lúc Trương Đình Nhung chuẩn bị hành động dựa theo suy nghĩ, đột nhiên
anh
cảm thấy cái mông
chợt
lạnh,
thì ra
là quần soóc
đã
bị Ôn Nhiễm kéo
xuống. Trương Đình Nhung nhịndu͙© vọиɠ muốn ôm y xuống, nhìn
thử xem
ông chủ đáng yêu
nhà mình còn có thể
làm ra chuyện gì nữa đây.
Sau đó, Ôn Nhiễm liền
trèo qua người
Trương Đình Nhung,
đặt miệng huyệt đã trơn
từ lâulên thịt heo bổng đang chỉ thẳng lên trời của
A Nhung. Không sai, rốt cục Ôn Nhiễm
cũng
quyết định súng thật đạn thật một lần
rồi: Bởi vì hôm nay A Nhung sẽ
sửa xong ống thoát nước,
lần gặp tiếp theo không biết phải dùng tới lí do gì nữa, một lần cuối cùng
này bất
luận
có
như thế nào cũngphải để cho mình phóng túng một lần. Mỗi ngày nhìn
nhìn
sờ sờ sẽ chỉ làm
thân thể dâʍ đãиɠ củaÔn Nhiễm
càng thêm
dục cầu bất mãn
mà thôi, ngày hôm qua cắm gậy mát xa
cả đêm vẫn không thể khiến cơ thể ngừng phát tao được.
Trong lòng ảo
tưởng, tiểu huyệt khát vọng, đều là
cây côn th*t heo có độ ấm có sức sống đang ở dưới thân ngay lúc này đây. Cho nên hôm nay Ôn Nhiễm
đã hạ thuốc thật mạnh, tin
chắc
nếu
không
có
một
quả
bom nguyên tử
thả đến bên cạnh
Trương Đình Nhung, tuyệt đối
anh ấy sẽ không
thức nổi đâu.
Thế nhưng số phận
chính là một thứ kì diệu như vậy đó, Ôn Nhiễm
ngàn tính vạn tính
cũng không biết
Vương Minh – bạn của
Trương Đình Nhung
– có xen một chân ở bên trong, đương nhiên càng không biết người dưới thân này
đang nhìn toàn bộ biểu hiện đáng xấu hổ, dâʍ đãиɠ của y vào
trong mắt.
"A ————" Rốt cục
cũng nuốt được
nửa đoạn, trong miệng Ôn Nhiễm phát
ra một tiếng thở dài đầy thỏa mãn.
Tính khí của
A Nhung
thô to hơn bất kì một cây gậy mát xa nào mà y đang sở hữu, cho nên chỉ
mới tiến vào một phần thôi đã khiến y đổ đầy mồ hôi rồi.
Cơ vòng bị mạnh mẽ
kéo ra đến độ phải mở rộng hoàn toàn,
nó bắt đầu co bóp theo quán tính,
chỉ mới
kẹp một cái
đã
khiến cho
Trương Đình Nhung không chịu
nổi
nữa,
nguồn gốc của
tính phúc bị nuốt vào một
nơi
ấm áp, ẩm ướt, chỗ kia còn
không ngừng “ăn” anh,
anh mà còn
nhịn xuống
được nữa mới
không phải là
đàn ông đó.
Thoáng mở mắt
ra,
duỗi tay nắm lấy eo của ông chủ Ôn,
ấn xuống một cái,
cùng lúc đó anh cũng nâng người lên.
Cả cây đều tiến vào!!
Ôn Nhiễm
bị động tác đột ngột của
Trương Đình Nhung
dọa tới mức cứng đờ người, trong đầu chỉ có một
suy nghĩ duy nhất: "Xong
đời,
anh ấy tỉnh dậy, thấy
mình dâʍ đãиɠ thế này đây!"
Trương Đình Nhung cũng không biết
cảm giác khủng hoảng và khổ sở trong lòng
Ôn Nhiễm, chỉ biết là con mẹ nó đời này
của anh
còn
chưa từng thoải mái như vậy đâu, nếu nói trước đây
thủ da^ʍ là bọt biển,
vậy
mợ nó kɧoáı ©ảʍ hiện tại
chính là
sóng biển á.
Trách không được
đám anh em kia của mình cứ đi ra ngoài tìm đàn bà suốt,
thì ra
chân chính
cắm
vào
sẽ sướиɠ như vầy nè. Tiểu cúc động
của ông chủ Ôn
vừa ướt vừa trơn vừa nóng, bởi vì khẩn trương
mà kẹp chặt lấy anh, lão nhị
của anh cứ
như
được đắm
mình trong thiên đườngvậy.
Trương Đình Nhung
dừng lại một chút, sau đó liền đỡ
lấy eo của
Ôn Nhiễm
bắt đầu dùng sức chuyển động, tuy rằng
đây là lần đầu tiên anh thao người khác,
đã vậy người đó còn là một người đàn ông nữa! Nhưng
cái thứ
tính giao này
gần như là bản năng của sinh vật, căn bản khôngcần bất kỳ ai đến dạy anh cả.
"Thoải mái a!" Trương Đình Nhung kêu lên,
chỉ mới cắm vào thôi đã sướиɠ đến chịu không nổi rồi, không nghĩ tới
động lên càng phê hơn nữa.
Vách tường thịt trong tiểu huyệt của
Ôn Nhiễm
cứ như là được tạo thành từ từng vòng một, mỗi khi Trương Đình Nhung muốn
rút côn th*t ra, từng vòng
tường thịt
sẽ quấn lấy côn th*t của anh,không khác gì đang ra sức giữ lấy anh vậy; mà khi
anh cắm mạnh vào, thịt động lại thả lỏng
cửa vào, đợi Trương Đình Nhung cho
nó
một kích trí mạng.
"A a... A a..." Ôn Nhiễm
có cảm giác như mình là một chiếc thuyền rách nát đang chao đảo điên cuồng giữa biển rộng. Tuy rằng
y từng
bị gậy mát xa
cắm qua
vô số lần, thế nhưng
cái thứ đồ chơi
cứng rắn lạnh như băng chạy bằng điện
kia làm sao so được với
A Nhung
chứ.
Đây là lần đầu tiên Trương Đình Nhung làʍ t̠ìиɦ,
làm gì có kỹ xảo gì, chỉ biết
cắm vào rút ra thật mạnh, đấu đá lung tung
trong thịt động của y mà thôi. Cho nên căn bản
là
Ôn Nhiễm
cũngkhông biết
cú tiếp theo anh sẽ cắm vào chỗ nào,
thỉnh thoảng
thịt heo bổng
vừa to vừa dài
sẽ
hung hăng cọ
qua một điểm thoải mái nhất trong cơ thể, kɧoáı ©ảʍ xông thẳng
lên
tuỷ não khiến cho Ôn Nhiễm có chút ngây dại.
Vô ý thức
thè đầu lưỡi hồng nhạt ra, khóe mắt
rơi xuống vài giọt nước mắt sinh lý. Ngón tay đùa bỡn đầu v*
của
mình
trong vô thức, tiểu côn th*t
đáng yêu
cũng
nhếch lên cao cao. Trương Đình Nhung thấy
bộ dáng mê người của ông chủ, trái tim
cứ đập liên hồi.
Anh
ngồi mạnh dậy, ôm lấy thân thể
của
Ôn Nhiễm, sau đó
hung hăng mυ"ŧ lấy đầu lưỡi dâʍ đãиɠ đang thò ra
ngoài
vào
trong miệng, một tay nắm
lấy
dương v*t
của
ông chủ,
bên dưới
chuyển động càng ra sức hơn.
A Nhung hôn
mình,
sự thật này mang đến
cho ông chủ Ôn vốn
đang
điên cuồng một kích trí mạng, đột nhiên thân thể trắng noãn
run rẩy
kịch liệt,
một lượng lớn sữa trắng bắn ra,
dính đầy cơ thể của hai người.
Thịt động phía sau cũng co rút kịch liệt,
lão xử nam
Trương Đình Nhung
làm sao mà chịu nổi loại kí©h thí©ɧ này,
anh
hét lớn một tiếng,
bắn toàn bộ vào sâu trong mông của ông chủ.
Hai người ôm cùng một chỗ, cùng đợi
bình phục lại sau cơn cao trào.
Mắt
Ôn Nhiễm
lóe lên một cái,
y thẳng người định đứng dậy, thế nhưng đã quên
côn th*t vừa mềm xuống của
A Nhung còn đang
ở
trong cơ thể mình,
khiến cho tường thịt bị ma sát một trận. Theo một tiếng "phốc
——",nơi liên tiếp giữa thân thể hai người được tách ra,
cả người
Ôn Nhiễm cứng đờ,
cái thứ A Nhung bắn vào
trong thịt động đang chậm rãi
chảy ra bên ngoài.
Vội cầm lấy
quần áo mình ném ở dưới đất, cố gắng trấn định nói: "Hãy
quên chuyện hôm nay
đi,
tôi
sẽ trả tiền cho
anh."
Trương Đình Nhung
quan sát y, không có hé răng.
Ôn Nhiễm không dám nhìn
vào
ánh mắt của
anh, ngoài mạnh trong yếu nói: "Tôi
thấy
thân thể
anh
cường tráng
nên muốn
nếm thử kɧoáı ©ảʍ
khi
bị thao..." Nhưng khi nhìn
đến gương mặt không thay đổi của
A Nhung, đột nhiên Ôn Nhiễm
không nói dối nổi nữa.
Chạy mau, chạy khỏi nơi này! Ôn Nhiễm biết nhất định
là
bây giờ mình
đang dâʍ đãиɠkhông gì sánh được,
cả người
tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, sắc mặt ửng hồng, trên người
trong
mông
đều là tϊиɧ ɖϊ©h͙.
Y
không muốn để cho A Nhung
nhìn
thấy
bộ dạng thấp hèn này của mình.
Thế nhưng
hình như
Trương Đình Nhung
đã nhìn thấu ý đồ của Ôn Nhiễm,
anh đưa chân ra chặn y lại, sau đó khi
Ôn Nhiễm
đứng không vững
liền chụp lấy y, ôm sát
vào
lòng.
"Ông chủ,
tôi không có uống ly nước kia." Trương Đình Nhung
khẽ
nói.
Lúc này rốt cuộc Ôn Nhiễm
cũng
triệt để choáng váng
rồi,
thì ra anh ấy đã
biết
mình kê đơn cho ảnh,
thì ra anh ấy đã
biết
mình đã dâʍ ɭσạи cơ thể ảnh thế nào!
Hai người bọn họ, không có khả năng,
anh ấy,
sẽ chán ghét ông chủ dâʍ đãиɠ này cả đời mất thôi!
Đột nhiên Ôn Nhiễm giơ
tay lên che lấy hai mắt của mình: "Anh
đều biết cả rồi à. Không sai,tôi là người dâʍ đãиɠ như vậy đó,
ngửi
thấy
mùi của anh sẽ động dục y như cɧó ©áϊ. Thế nào,
cóphải là
anh chưa từng gặp người nào ghê tởm như vậy không?"
Ngừng vài giây, Ôn Nhiễm lại lên
tiếng, thế nhưng lúc này
cả người lại giống như là đã bị rút cạn sức lực rồi: "Xin anh...
Hãy
quên chuyện ngày hôm nay
đi, tôi sẽ cho
anh
rất nhiều rất nhiều tiền,
sau...
sau
này
tôi
sẽ không xuất hiện ở trước mặt
anh nữa..."
Có vật gì
đó không kiềm chế được mà chảy ra khỏi khóe mắt của
Ôn Nhiễm,
chảy dọc
theo gò má,
rất nhanh
đã ướt một mảng
lớn.