Chương 9

Trên đường về bước chân của

Trương Đình Nhung

có hơi loạng choạng, cảm giác

giống như mình đã quay tay trước cái TV nhỏ cỡ chừng bàn tay kia suốt cả ngày trời vậy.

Trương Đình Nhung vỗ vỗ đầu,

coi đây là di chứng của việc say rượu,

về tới tiệm, Trương Đình Nhung

liền kể lại những gì mình đã trải qua trong ngày hôm nay một cách

tự nhiên.

Hôm nay Lý Nghị cũng có mặt ở đây,

chủ tiệm này

bình thường luôn



mười năm mới gặp mặt một lần, kỹ thuật

của bọn

Trương Đình Nhung

đều từ một tay anh ta dạy ra,

mọi người

vô cùng kính trọng

vị xưởng trưởng đại nhân ôn hòa lại

có tài nghệ cao siêu này. Vương Minh

từng lén nói với

Trương Đình Nhung, kỹ thuật

của

xưởng trưởng đừng nói sửa xe,

đến cả

sửa máy bay xe

tăng đều

không

thành

vấn đề

luôn, không biết

tại

sao lại

mở một tiệm sửa chữa rồi làm việc ở nơi không được tính là thành phố nhộn nhịp như này. Nghe

thấy chuyện

Trương Đình Nhung

đã trải qua,khóe miệng Lý Nghị cong lên nở nụ cười rất khó nhận ra,

sau đó

liền đi

mất tăm.

Lưu Đại Hải

lại vô cùng ước ao với vận may của

Trương Đình Nhung.

Nhìn

bộ dáng

vui sướиɠ hài lòng

của

Trương Đình Nhung, Vương Minh thực sự rất muốnkhui đầu anh ra coi thử

có phải ở bên trong toàn là dầu máy hay không! (cơ hữu 0vO) Mợ nó

đây chính

là điển hình

của đầu óc ngu si tứ chi phát triển

á,

lúc

về còn nói mình uống nhiều

nên chân nhũn ra nữa, sợ là

sắp

bị hồ ly tinh kia hút khô rồi

đi. (hồ ly tinh

nào đó đang

say sưa

bên chiếc áo cộc dính đầy cái gì gì đó của

A Nhung

thì

hắt hơi một cái

thật mạnh!)

Thực

sự

loắng quắng



chỉ số thông minh

của tên này mà!

Vương Minh hận hận

nghĩ: Nếu như, nếu như

loài người đều sở hữu loại đầu óc kiểu này,

cậu,

cậu... tình nguyện... Mợ nó thề không dám

yêu đương bậy bạ đâu,

đây chính là chuyện liên quan đến tính phúc sau này đó nha! Tiểu thụ Vương Minh

cắm tức đứng dậy, lôi Trương Đình Nhung đi ra

sân sau.

"Sao vậy sao vậy,

nhìn chú em bây giờ lạ quá nha!" Trương Đình Nhung

vô cùng

buồn bực.

Vương Minh cân nhắc một chút: "Ừm, Nhung ca,

anh thấy ông chủ Ôn

kia

như thế nào?"

Vừa

nghe người khác nhắc tới Ôn Nhiễm

Trương Đình Nhung

lập tức lộ ra nụ cười ngốc hồ hồ: "Ông chủ Ôn

tốt lắm nha, lớn lên

đẹp trai

không nói, đối

xử với

nhân viên

cũng tốt nữa,

anh làm không xong

công

chuyện cũng không có bị trừ tiền lương, nếu như sau

này anh



thất nghiệp nhất định phải

đến

công ty

của anh ấy làm,

cái

khác không

nói, làm bảo

vệ cũng được nha. Đúng

rồi,ông chủ Ôn

nấu cơm ngon lắm, mẹ

anh còn nấu không ngon bằng ảnh nữa đó..."

Thoáng chốc Vương Minh

cảm thấy bị sét đánh ngang đầu, khóe miệng

nhịn không được giật giật,

khen đối phương không khác gì một đóa hoa kiểu này,

bộ dáng y như khoe bà xã vậy á, Nhung ca

anh vẫn còn là một thẳng nam sao? Ông chủ Ôn

đúng là tấm gương sáng của tui mà, mới có mấy ngày

mà đã thu phục được tiểu công chất lượng tốt ngoại trừ hơi có mùi ra thì mấy cái khác đều là hạng nhất như

Nhung ca

đây.

Chậc chậc chậc, không chừng

người ta còn coi mùi thúi của

Nhung ca



tình thú

nữa đấy

(thế giới vĩnh viễn không thiếu

vua

chân tướng), bất quá

muốn khai thông đầu gỗ

Nhung ca

này cũng quá khó ăn đi,

để tui làm người tốt giúp hai người một tay nhe!

"Nhung ca,

ừm,

em nói với anh chuyện này,

anh

cũng đừng hỏi

tại

sao

nha,

anh em với nhau em

tuyệt đối sẽ không hại

anh đâu. Ngày mai đến

nhà ông chủ kia anh đừng ăn uống gì hết,rồi coi thử ông chủ kia định làm cái gì."

Lúc này

Trương Đình Nhung

đã nghe ra chút ẩn ý: "Gì

chứ

thằng nhóc này,

chú

nói ông chủ Ôn kê đơn hại

anh à!?" Nói

rồi anh liền muốn xắn

tay áo

lên đánh cho tên nhóc mở miệng mà không biết cân nhắc này

một trận.

Vương Minh

bị nghẹn một ngụm máu trong

cổ họng,

còn chưa có gì mà đã

chuẩn bị giáo huấn

anh em luôn rồi à!

Cậu

lắc mình

một cái rồi

chạy trốn thật xa, "Rồi rồi rồi,

em cũng không có nói như vậy mà, làanh tự hiểu thôi,

chỉ

là em có lòng tốt

khuyên anh,

anh thích nghe hay không thì tùy!" Nói xong

liềnphủi mông

đi mất.

Để

lại

một mình

Trương Đình Nhung

hừ hừ đầy căm tức: "Tên nhóc thúi

nói bậy,

kê đơn cho ông,



mưu đồ gì được chứ!

Làm như ông có thể thất thân như con gái không bằng? (...)" Nóirồi anh

cũng

đi về

ngủ.

Lần

thứ tư Trương Đình Nhung bước vào

nhà của

Ôn Nhiễm

liền

cảm thấy cả người khôngthích hợp, nguyên nhân không phải do anh, đều tại nhóc con Vương Minh

kia nói bậy, khiến cho Trương Đình Nhung đặc biệt khẩn trương, nếu như Ôn Nhiễm thực sự

đưa đồ cho anh,

anh có nên ăn hay không đây!

May mà

hôm nay

Ôn Nhiễm

không có đưa đồ ăn hay là nước dưa hấu gì cả, Trương Đình Nhung thở dài một hơi

đồng thời

còn mơ hồ

cảm thấy

thất vọng

nữa.

Quên

đi

cảm giác quái dị trong lòng, Trương Đình Nhung

vội

lao

vào

hồ bơi làm việc, bởi

vìhai

ngày trước không có làm nên trò trống gì, cho nên hôm nay Trương Đình Nhung đặc biệt đặc biệt

dốc lòng làm việc.

Mở

đường ống,

vặn,

dán keo, tay

lấy đồ mà

không cần nhìn

vào trong thùngdụng cụ, tùy tiện sờ một cái là

đã

có thể

lập tức nắm lấy công cụ mình cần,

đôi mắt

chuyên chú, động tác

thành thạo.

Ôn Nhiễm

ở trên lầu đang

dựa vào

cửa sổ, nhìn chằm chằm

vào người đàn ông ở

trong hồ bơi

kia,

ai cũng

nói

đàn ông

chăm chỉ làm việc đẹp trai nhất, Ôn Nhiễm nhìn Trương Đình Nhung làm việc tập trung như vậy, lần đầu tiên có

suy nghĩ

chỉ cần

nhìn như vậy

không làm gì khác cũng được. (con có chắc là

làm vậy không phải là để tiểu công nhà con chảy nhiều mồ hôi một chút để lát nữa cho con nhấm nháp không??)

Chớp mắt một cái đã qua hơn một tiếng đồng hồ, chờ

đến khi

Ôn Nhiễm phục hồi tinh thần lại mới phát hiện

thì ra

đã qua lâu như vậy

rồi, nháy mắt một cái,

y

đi xuống lầu,

đưa

cho

nam nhân đang

ngồi

trên ống nước thở

hồng hộc

một ly nước lọc, đương nhiên là

đã được bỏ thêm thuốc ở trỏng rồi.

Hiển nhiên Ôn Nhiễm

hiểu rất rõ chỉ số thông minh của

Trương Đình Nhung, biết

loại chuyện như

kê đơn này chỉ có thể làm

lần cuối cùng,

cứ vậy hoài đương nhiên là

đối phương

sẽ nghi ngờ rồi, sau

này

phải nghĩ biện pháp

khác mới được, bất quá, bây giờ là

bây giờ,

một cục thịt mỡ bự

như vậy

đang lắc lư ở

trước mắt,

bảo cái tên cáo già

Ôn Nhiễm

này

không ăn làm sao cókhả năng chứ.

Trương Đình Nhung

đang khát nước muốn chết, nhìn thấy

ly nước lọc của ông chủ Ôn

tựa như mưa rào giữa nắng hạn, nhất thời mắt liền sáng lên, Ôn Nhiễm

thấy mà

cười

thầm,

thật giống một chú chó khi gặp chủ á! Giữa lúc Trương Đình Nhung

định nhận lấy ly nước kia uống một hơi cạn sạch, đột nhiên

anh lại

dừng lại,

lời

Vương Minh nói

vang vọng ở bên tai.

Nếu không, nếu không,

cứ

thử một lần

đi, Trương Đình Nhung do dự

trong

chốc lát,

sau đó anh

hạ quyết tâm, làm bộ lơ đãng

đặt ly nước

qua một bên,

cười nói với

Ôn Nhiễm: "Còn chút xíu nữa thôi là xong rồi,

đợi làm xong tôi sẽ uống luôn."

Ôn Nhiễm gật đầu, cũng không nghi

ngờ gì,

y

xoay người trở

vào nhà. Trương Đình Nhung xoắn xuýt gần mười phút,

cuối cùng cũng

yên lặng

đổ ly nước kia xuống cống, sau

khi trồi lên khỏi hồ bơi,

anh

nhắm mắt lại, bắt đầu giả bộ ngủ.

Không biết qua bao lâu, đột nhiên Trương Đình Nhung nghe được

một trận

tiếng bước chân, có một thân thể ấm áp đến gần

anh, Trương Đình Nhung biết

chắc đây

là Ôn Nhiễm, thế nhưng đối phương không có đánh thức

anh, mà

lại

ngồi xổm



bên cạnh,

qua

nửa ngày

cũngkhông có động tĩnh

gì.

Đột nhiên Trương Đình Nhung cảm thấy có chút khẩn trương, ông chủ Ôn...

đang định làm gì đây?

Một giây kế tiếp, Trương Đình Nhung

liền biết y muốn làm gì, bởi vì



một vật ấm áp dán lên bờ môi của

anh,

tiếp đó là

một

cái gì đó

trơn

trượt mềm

hồ hồ chui vào

trong.