Chương 46: Kì độc

Diệp Vô Ngần không cam lòng nhìn nàng, chỉ cần nàng nói không muốn, vì nàng dù mất mạng cũng không luyến tiếc, tại sao nàng không hiểu điều đó chứ.

Dinh Hạo lướt nhìn Diệp Vô Ngần vẫn đang đứng yên như tượng, lách qua người y rồi đi thẳng vào trong phòng.

Rầm..

Dinh Hạo đóng sập cửa lại. Hắn hướng đến chiếc giường gỗ trong phòng, nhẹ nhàng đặt Mạc Nhi xuống dưới thân, nàng tức giận xoay mặt đi chỗ khác.

Còn Dinh Hạo thì ngang ngược nằm đè lên người nàng, biết nàng không muốn nhưng vẫn cố ý lấy tay nâng gương mặt đang tức giận của nàng lên đối diện cùng hắn.

- Chàng buông ta ra, chàng nghe không hiểu những lời ta vừa nói sao..sao còn không để ta đi.-Mạc Nhi tức giận hất tay hắn ra khỏi người nàng, lại quay mặt sang bên khác.

- Nghe rất rõ nên càng không thể để nàng đi, còn phải chăm sóc nàng thật tốt, yêu thương thật nhiều.- Dinh Hạo mỉm cười tỉnh bơ nhìn nàng.

Mạc Nhi sửng sốt nhìn hắn, không tin vào những lời nàng vừa nghe. Nên nói chàng là một tên ngốc hay một thánh nhân đây

-Chàng điên rồi, ta chỉ là một nữ nhân dơ bẩn từng bị Lăng Thiên Lạc chạm qua... trong bụng còn mang nghiệt chủng, chàng sao lại muốn giữ ta bên cạnh?

Mạc Nhi nghĩ tới đây lại càng thêm tức giận cùng tủi hổ, lời nói như nghẹn ở cuống họng, tay chân quơ loạn xa, muốn thoát khỏi Dinh Hạo, hắn là ánh sáng còn nàng là đêm đen vĩnh viễn không đứng chung một chỗ.

Dinh Hạo kìm chặt lấy hai tay đang làm loạn của Mạc Nhi, mạnh giọng lên tiếng, thái độ vô cùng bá đạo.

-Mạc Nhi! nàng hãy bình tĩnh lại...nàng nghe cho rõ...đứa trẻ trong bụng nàng chính là cốt nhục của ta.

Mạc Nhi hai tay cứng đờ đặt trước ngực hắn, vẽ mặt kinh ngạc, cũng thôi không chửi bới.

-Chàng..chàng vừa nói gì?

Dinh Hạo theo thói quen véo lên chiếc mũi mà hắn yêu thích sủng nịnh âu yếm.

-Mạc nhi! đêm đó giữa nàng và Tề vương không xảy ra chuyện gì, người thượng nàng chính là ta...cho nên nhi tử trong bụng nàng cũng là của ta, không cho phép nàng gọi nói là nghiệt chủng.

-Chàng...không lừa ta có phải không?

Dinh Hạo mỉm cười ôm chặt lấy Mạc Nhi, ra tất cả chỉ là sự hiểu lầm, vừa rồi khi hắn nghe nàng nói đứa bé không phải là của hắn, có trời mới biết hắn tức giận đến cở nào.

-Phải! tất cả đều là sự thật.

-Chát..t..t..!!

Một bạt tay từ trên trời rớt xuống trên mặt của Dinh Hạo. Hắn ngơ ngác nhìn Mạc Nhi không biết hắn đã đắc tội gì với nàng, nhưng mọi chuyện không chỉ dừng lại ở đó, Mạc Nhi lao tới đánh tới tấp.

-Tất cả lỗi tại chàng... sao không giải thích cho thϊếp biết, hại thϊếp mấy tháng nay đau khổ tuyệt vọng, chàng biết không?

Mạc Nhi tức giận mắng chửi Dinh Hạo đến nổi bật khóc, khóc vì những uất ức mà nàng phải chịu đựng mấy tháng nay, khóc vì quá hạnh phúc, hạnh phúc đến mức muốn hét lên cho mọi người biết, hài nhi trong bụng nàng là của hắn, là của người nam nhân nàng yêu...

-Phải! tất cả là lỗi của ta....nàng đừng khóc...ngoan, đừng khóc.

Hắn đau lòng mà ôm Mạc Nhi vào trong lòng ngực, hắn xiết thật như muốn cả hai hòa làm một, hắn nhẹ giọng dỗ dành an ủi, nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt Mạc Nhi.

- Mạc nhi! ta thật sự rất nhớ nàng.

Hắn nâng nhẹ khuôn mặt nàng lên, quan sát từ sóng mắt cho đến làn môi, hắn không bỏ qua điểm nào vì tất đều khiến hắn lưu luyến không thể nào quên được.

-Chàng gạt ai chứ?

Mạc Nhi bỏ mặt Dinh Hạo sang một bên, xoay người nằm xuống giường đưa lưng về phía hắn.

-Bên cạnh chàng có rất nhiều mĩ nữ, chàng vì Song Song mà đỡ một đao xuýt chết, còn vì vương phi nhảy xuống vực sâu không tiếc mạng sống, thì thời gian đâu mà nhớ đến ta.

Dinh Hạo mỉm cười thì ra Mạc Nhi của hắn đang ghen, hắn cũng nằm xuống giường, xoay người của Mạc Nhi lại, tha thiết nhìn nàng.

-Trong lòng ta...vị trí của các nàng đều như nhau, nếu một ai trong số các nàng gặp chuyện, ta đều sẽ làm như vậy..

Mạc Nhi hiểu rõ nàng là người đến sau, cho nên trước giờ nàng chưa từng ảo tưởng sẽ độc chiếm hắn, chỉ cần tình cảm hắn giành cho nàng là thật.

-Thiên Hàn! ta có thể chấp nhận san sẻ chàng với họ nhưng ta không cho phép chàng có thêm bất kỳ nữ nhân nào khác ngoài chúng tôi.

-Ta đã hứa với hãn vương.. nàng chính là nữ nhân cuối cùng trong cuộc đời của ta, cho nên nàng yên tâm, ta nhất định sẽ giữ đúng lời hứa đó- Dinh Hạo giọng điệu vô cùng đanh thép, thái độ rất dứt khoát.

Trên tường cao...

Cùng lúc đó cũng đang có hai đôi mắt sắc bén, quan sát căn phòng của Dinh Hạo và Mạc Nhi. Nhìn thấy ánh đèn trong phòng vụt tắt, một hán tử mập mạp quay sang nhìn nữ tử xinh đẹp bên cạnh châm chọc.

-Chúng ta đã đến trể một bước , tân lang đã bị người ta đưa vào tân phòng.

-Thúc.. Nhan Song Song tức giận, trừng mắt nhìn Nhan Tư Đồ.

Nhan Song Song tại sao ngươi lại tức giận vô cớ chứ, hắn tìm được quận chúa, người nữ nhân hắn yêu thương tại sao nàng lại không vui chứ, từ khi nào ngươi trở nên nhỏ mọn như vậy. Ngươi nên biết trong tim chàng không thể nào chỉ có mỗi mình ngươi...

-Về thôi.- Nhan Song Song quay sang nhìn Nhan Tư Đồ.

- Không xem nữa?

-Xem họ động phòng sao, thúc muốn xem thì xem một mình đi.

Nhan Song Song bực dọc lên tiếng. Nàng từ trên tường ca nhảy xuống.

-Song nhi đợi thúc với- Nhan Tư Đồ vội chạy theo phía sau.

Dọc hành lang –khách điếm...

- Song nhi! nữ nhi vừa rồi là ai?- Nhan Tư Đồ tò mò lên tiếng

-Quận chúa Đông Lộ quốc Kỳ Giai

Nhan Song Song vừa định nói, thì nghe thấy những âm thanh lạ phát ra từ căn phòng phía trước, khiến nàng phân tâm. Từ trong phòng một hắc y nhân bị đá bay ra ngoài, cánh cửa bị bể nát, hắn lại đang khổ sở nằm trên đất.

- Vô Tình..!

Nhan Song Song bất ngờ lên tiếng, khi thấy người bị đánh là người nhà . Mười mấy hắc y nhân đang vây đánh mỗi một Vô Tình. Không nói hai lời, nàng liền phi thân nhảy vào trong phòng giải vây.

Cuộc chiến diễn ra rất gay cấn, Nhan Tư Đồ cũng bị kéo vào trong cuộc, ba người Vô Tình, Nhan Song Song và Nhan Tư Đồ hợp lại cũng không phải là dể đối phó.

- Song nhi ! bọn họ đều không phải người . - Nhan Tư Đồ trán đẫm mồ hôi, miệng thở hổn hểnh, chỉ tay về phía đám hắc y nhân.

Nhan Song Song chưa kịp trả lời thì một đạo quang phóng tới.

-Nhị thúc cẩn thận!

Nhan Song Song hốt hoảng lên tiếng, nhìn thanh kiếm đang cách Nhan Tư Đồ rất gần. Không đợi cho Nhan Tư Đồ kịp nghĩ giải lao, thì đám người kia như hổ đói nhào tới .

Đám hắc y nhân như được uống thần dược, dù bị đâm bao nhiêu nhát đổ bao nhiêu máu, vẫn xem như chưa từng bị thương, sức lực tràn trề...

Lúc cả ba người gần như kiệt quệ, thì từ ngoài cửa hai luồng ánh sáng tràn vào, nhanh như một cơn gió Âu Dương Nghị và Âu Dương Thái bà đã xuất hiện ngay trước mặt, liền sau đó vô số kim châm trong tay áo họ phóng ra tới tấp.

Tất cả cả hắc y nhân đều đứng yên như tượng, sau đó lần lượt...

Đổ xụp xuống đất hôn mê không biết gì, thế là trận chiến kết thúc, cao thủ ra tay quả nhiên có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian.

---------------------

Sáng hôm sau..

Ánh sáng ban mai xuyên thằng đến chiếc bàn đá trước sân, hậu viện lại vô cùng tĩnh lặng, chỉ có giọng nói thanh thoát đáng yêu của thiếu nữ vang lên.

- Ăn đi...sao mày lại không ăn...?- Tư Mã Phi Yến vẽ mặt van nài, nhìn con vẹt xinh đẹp đang bị nhốt trong l*иg, mặt ủ mày chao.

Trên bàn ngập tràn hoa quả trái cây và vô số các loại hạt, cùng một chiếc l*иg mạ vàng rất chói mắt.

-Đại ca! có phải con vẹt bị bệnh rồi không... có phải nó sắp chết rồi không?- Tư Mã Phi Yến hai mắt rưng rưng nhìn Lam Học Kỳ.

Nàng đau lòng nhìn con vẹt bị nhốt trong lòng, mấy ngày nay nó đều nằm yên một chỖ, không nghe nó nói, cũng không còn vẽ lanh lợi như trước đây.

- Yến nhi! nếu muội thích huynh sẽ mua một con khác tặng muội.

- Không! muội chỉ thích con vẹt này...huynh mau nghĩ cách cứu nó.- Tư Mã Phi Yến lại nhảy dựng lên, la hét làm nũng.

-Ngươi cho nó ăn nhiều như vậy, làm sao nó có thể khỏe được?

Lúc này từ phía sau, lại có một giọng nói của nữ tử vang lên, làm cho Tư Mã Phi Yến giựt mình quay đầu lại. Mạc Nhi lướt nhìn thức ăn trên bàn, rồi lắc đầu nhìn Tư Mã Phi Yến.

- Vương gia! người tìm được tỉ ấy rồi sao- Tư Mã Phi Yến lên tiếng, rồi lướt nhìn qua Mạc Nhi lộ vẽ kinh ngạc

-Tư Mã cô nương! đã lâu không gặp- Mạc nhi nhìn Phi Yến.

-Quận chúa! mấy tháng qua vương gia tìm tỉ rất vất vả...mặt lúc nào cũng nhăn nhó rất khó coi, sau này tỉ đừng có đi nữa.

Dinh Hạo ánh mắt dừng lại trên người của Lam Học Kỳ, có hơi khó chịu. Đương nhiên Lam Học Kỳ cũng không vui vẻ gì khi nhìn thấy hắn.

-Mà tỉ đừng gọi muội Tư Mã cô nương, cứ gọi Yến nhi đi..dù sao muội cũng nhỏ tuổi hơn tỉ.." Tư Mã Phi Yến mỉm cười tiến lại gần Mạc Nhi tỏ ra thân thiện.

-Cũng được...Yến Nhi.- Mạc Nhi cũng mỉm cười đáp lại, xem như là có thêm một tiểu muội vậy.

Tư Mã Phi Yến bước đến, không biết vô tình hay cố ý nàng lại "dạt" Dinh Hạo sang một bên, chen vào giữa hai người họ, cầm cái l*иg vàng kia đến bên cạnh Mạc Nhi.

- Mạc nhi tỉ! muội cho nó ăn nhiều, nó lại không được khỏe chứ?- Tư Mã Phi Yến tròn xoe đôi mắt nhìn Mạc Nhi.

-Con vẹt còn quá nhỏ, muội ép nó ăn nhiều như vậy... đương nhiên không tốt, phải chia làm nhiều bữa nhỏ, còn nữa thỉnh thoảng muội cũng nên cho nó phơi nắng nhiều một chút, không nên nhốt nó trong l*иg, còn phủ khăn kín như vậy...dù không bệnh cũng bị muội ép cho bệnh.

Mạc nhi kéo mạnh tấm vải nhung ra khỏi chiếc l*иg vàng kia, con vẹt trong l*иg như tỉnh táo hẳn, cử động rồi đập cánh. Tuy vẫn chưa đi lại nhiều, cũng không nói chí chóe như mấy hôm trước nhưng đã có chút khởi sắc.

-Nó tỉnh rồi...tỉ giỏi thật- Tư Mã Phi Yến dùng đôi mắt thán phục thần tượng nhìn Mạc Nhi.

-Trước đây tỉ cũng từng nuôi vẹt..nên có chút kinh nghiệm

-Thật sao?

Tư Mã Phi Yến và Mạc Nhi, hai tỉ muội này bắt đầu tụm lại một chỗ cùng nhau chia sẽ kinh nghiệm, quên đi sự hiện diện của hai người nam nhân vẫn đang đứng đó.

Bên kia thì ồn ào náo nhiệt, còn bên chỗ của Dinh Hạo và Lam Học Kỳ thì im lặng đến đáng sợ, từ đầu đến cuối họ đều không nhìn nhau, nhưng cuối cùng cũng có kẻ chịu lên tiếng.

-Tối qua nghĩa phụ đã về kinh thành.

Vừa rối tên Lam Học Kỳ này nói nhạc phụ vừa về kinh thành, chắc liên quan đến năm trăm vạn lượng bạch kim kia, không biết người đã đưa đến tay phụ hoàng chưa, hắn cũng nóng lòng muốn biết phụ hoàng định làm gì với số ngân lượng đó.

Lam Học Kỳ từ đầu vẫn đang nhìn Tư Mã Phi Yến hồn nhiên tươi cười bên kia, cũng không thèm quay sang liếc mắt nhìn Dinh Hạo một cái, nhàn nhạt lên tiếng.

-Người nói ta nhắn với ngươi, chuyện người hứa với ngươi đã làm xong....còn ngươi cũng nên giữ đúng lời hứa của mình, sớm cho nghĩa phụ kết quả.

-Ngươi yên tâm, ta chắc chắn sẽ giữ lời hứa.- Dinh Hạo nhếch miệng cười, chắc chắn Lam Học Kỳ không hề biết lừa hứa đó là gì, mới có thái độ hối thúc này.

Tiếng bước chân vội vàng từ xa vọng đến, người chưa tới nơi mà đã kêu thất thanh.

-Vương gia...! vương gia...!- Tiểu lục tử thần sắc hoang mang.

-Có chuyện gì?

-----------------------

- Á..Á..Á..á..aa..!!!

Cây cối lay động, lá rơi lã tã , chim đang yên đậu ổn trên cành cũng hoảng sợ mà bay tán loạn, một vài cọng lông vũ đang lơ lững trên không, tất cả đều vì âm thanh kinh khủng vừa rồi.

Trong phòng...

Mùi đan dược hòa cùng mùi máu tanh đang phảng phất khắp căn phòng, ánh mắt Dinh Hạo tập trung hết trên vết thương đẫm đầy máu của ai kia, không để ý đến xung quanh.

-Song nhi! nàng có sao không?

Dinh Hạo hốt hoảng lên tiếng, chạy đến bên cạnh Nhan Song Song.

Nhìn thấy Dinh Hạo, Nhan Song Song trong lòng càng tức tối, đêm qua hắn cùng ai kia ân ái triền miên trên giường, làm sao biết được bên ngoài trời long đất lỡ chứ, ghét không muốn trả lời hắn, nhưng mà...

-Hu..hu..đau chết người ta..- Nhan Song Song hai mắt đẫm lệ, mếu máo nhìn Dinh Hạo, nhìn thấy hắn lại không kìm được nước mắt.

-Đại sư tỉ ! Song nhi có sao không? Dinh Hạo lo lắng nhìn Lãnh Nhược Y.

-Nàng ta chỉ bị thương nhẹ...không ảnh hưởng tính mạng nên không cần phải lo lắng.

Lãnh Nhược Y thả cánh tay đang băng bó của Nhan Song Song xuống, ngẩng đầu lên nhìn Dinh Hạo, cất hộp thuốc trong tay.

Rồi đi đến bên cạnh của Âu Dương Đình.

Dinh Hạo lập tức ngồi xuống chỗ của Lãnh Nhược Y vừa đứng dậy, lo lắng nhìn Nhan Song Song, giọng điệu rất khẩn trương:

-Song Nhi! ngoài vết thương này ra...trên người nàng còn chỗ nào bị thương nữa không?

Nhan Song Song hai mắt ươn ướt, lắc đầu nhìn hắn. Dinh Hạo quan sát thật kỹ nàng từ trên xuống dưới, thấy không còn vết thương nào khác, mới thở phào nhẹ nhõm.

Tiếng hét thất thanh của nam nhân ở trong góc vang lên.

Dinh Hạo giựt mình quay sang, bây giờ mới nhận ra không chỉ có mỗi Nhan Song Song bị thương, mà cả Vô Tình và Nhan Tư Đồ cũng thương tích khắp người. Trong phòng mọi người cũng đang bận túi bụi, không kịp nghỉ tay...

Sư phụ hắn Âu Dương Đình thì đang đắp thuốc cho Nhan Tư Đồ, còn Thanh Phong và Thu Nguyệt thì đang rữa vết thương cho Vô Tình. Và cả đám người lạ mặt đang ngồi chặt cả phòng, không cần hỏi hắn cũng biết chính là bọn hắc y nhân tối qua.

Điều làm hắn thắc mắc là hai ông bà lão kia đang làm gì...

- Y nhi! qua giúp ta một tay.

Âu Dương Thái bà thì không chỉ lau chùi băng bó mà đắp thuốc cho đám hắc y nhân kia.

Lãnh Nhược Y không nói gì vội chạy tới giúp "mẹ chồng" tương lai, như một nàng dâu nhỏ ngoan ngoãn.

-Phụ thân! họ bị trúng loại độc gì? - Âu Dương Đình đứng dậy đi đến chỗ của Âu Dương Nghị đang làm việc.

Âu Dương Nghị không vội trả lời, lão tập trung rút cây trâm dài cả tấc ra khỏi người của một tên hắc y nhân, liền đặt ngay vào một chén nước lạnh mà Âu Thái bà chuẩn bị sẳn, chất dịch màu đen từ cây trâm lan ra, hòa vào trong nước, rồi khói bốc sau cùng là tụ lại kết băng.

Mọi người trong phòng liên kinh ngạc há hốc, mắt mở to.

Âu Dương Nghị mặt dù đã nắm chắc tám chính phần nhưng lão vẫn không muốn tin, cho nên mới dùng cách này để xác minh, thật đúng như những gì lão đã nghĩ.

- Tiền bối ! đây là loại độc gì? Dinh Hạo liếc cái chén đóng băng trên bàn, hiếu kỳ.

- Là huyết sát tử.- Âu Dương Nghị lạnh lùng lên tiếng.

-Là huyết sát tử trong truyền thuyết? - Nhan Tư Đồ đứng dậy, kích động không kìm được cảm xúc.

Huyết sát tử lão nghe được lần đầu tiên là cách đây hơn ba mươi năm, khi đó lão chỉ là một đứa trẽ cũng biết huyết sát tử lợi hại đến thế nào.

-Xem ngươi cũng có chút hiểu biết.- Âu Dương Nghị mỉm cười lên tiếng.

Cũng lâu rồi lão không nghe ai nhắc đến ba từ này, ký ức xưa lại tràn về...

-Sư phụ! huyết sát tử là gì.?- Dinh Hạo quay sang hỏi Âu Dương Đình.

- Huyết sát tử không hẳn là độc dược, có thể xem như thần dược, vì nó làm cho cơ thể người trúng độc trở nên mình đồng da sắt, chính xác hơn là không hề biết đau đớn trong bất kì trạng thái nào?- Âu Dương Đình chưa nói xong thì có người đã ngắt ngang.

-Nhưng nó được bào chế từ máu người, giống như huyết mạch tương liên, tâm trí người bị trúng độc sẽ bị chủ nhân của họ điều khiển, cho đến lúc chết..giống như những tên hắc y nhân này.

Dinh Hạo nhìn sang những tên hắc y nhân đang ngồi ngay ngắn trên ghế kia, cẩn thận quan sát nếu so với vết thương của Vô Tình, Song Song và Nhan Tư Đồ thì đám người này còn thảm hại hơn, nhưng không thấy sự đau đớn trên gương mặt họ.

Kẻ nào đang đứng đằng sau mọi chuyện, người đó có mục đích gì, tạo ra một đội quân cảm tử này để lật đổ triều đình sao, còn nữa người mà hắn mang về trên núi thật ra có quan hệ gì với chuyện này, tại sao họ lại muốn gϊếŧ y.

-Sư phụ! độc huyết sát tử có thuốc giải không?- Dinh Hạo nhìn Âu Duơng Đình.

-Có...nhưng không có khả năng.

-Tại sao?

Âu Dương Đình chậm rãi lý giải.

-Vì muốn giải được độc cần có...thứ nhất... Tuyết Thiên Thảo trăm năm ở núi tuyết, thứ hai ...máu của Bạch Long vạn năm ở đầm Nghịch Thủy, thứ ba... Hỏa Thạch ngàn năm ở Thiên Hỏa sơn, thứ tư... Huyết Bảo ngọc ở Đông Hải.

Sau khi nói xong một tràn dài, thì Âu Dương Đình quay sang nhìn phụ thân hắn Âu Dương Nghị -

-Phụ thân! ta nói có điểm nào sai không?

Âu Dương Nghị mỉm cười gật đầu, tán thưởng khen Âu Dương Đình "nhớ bài" rất tốt.

Mọi người thì đầu óc quay vòng vòng, dù lần đầu tiên nghe thấy mấy cái tên này, không biết hình thù ra sao, nhưng tên nghe kêu "oách" như vậy, cũng biết là thứ quý hiếm. Còn Dinh Hạo thì mặt đơ ra, như bị ai nhắc trúng điểm yếu vậy, tại sao hắn ăn có một lần Tuyết Thiên Thảo, nhưng đi tới đâu cũng nghe nhắc đến mãi.

-Ngươi nghĩ có khả năng tìm được tất cả chúng không?- Âu Dương Đình lại đưa vấn đề hỏi ngược Dinh Hạo.

Nhắc tới Âu Dương Đình hắn vẫn còn cay cú, nguyền rũa kẻ nào đã được Ất Diễn tặng cho Tuyết Thiên Thảo, hại hắn chưa đánh đã bại dưới tay của Y nhi.

- Huyết bảo ngọc Đông hải ta có...- Giọng nói đanh thép như tiếng chuông ngân vang lên.

Mọi người đều nhìn ra cửa, người bước vào chính là Kỳ Giai Mạc Nhi quận chúa của Đông Lộ quốc.

-Nó đang ở hoàng cung Đông Lộ quốc.

Thật ra Huyết bảo ngọc đã được hãn phụ cho người khắc thành ngọc tỷ, chắc chắn người sẽ không cho, nhưng vì chàng cần nàng sẽ thử thuyết phục xem sao.

Dinh Hạo chưa nói gì thì Âu Dương Đình đã lên tiếng.

-Dù có huyết bảo ngọc nhưng thiếu một trong ba thứ còn lại, vẫn không thể bào chế thuốc giải.

Vẻ mặt vừa hiện lên chút hi vọng của mọi người liền tan nhanh như bọt biển, nhưng giữa lúc này...

Nhan Tư Đồ sau hồi đắng đo suy nghĩ, cuối cùng cũng chịu lên tiếng.

- Ta biết nơi nào có thể tìm Hỏa Thạch ở Thiên Hỏa Sơn, các ngươi chỉ cần tìm hai thứ còn lại.

Thần binh tuyệt thế của Nhan gia phần lớn đều dựa vào Hỏa Thạch ở Thiên Hỏa sơn rèn ra, nhưng đây là một bí mật không cho người ngoài biết, đó là lý do tại sao những thanh kiếm của Thiên Hạ trang vô cùng sắc bén.

-Nếu Tuyết Thiên Thảo đã bị người khác ăn , liệu còn tác dụng không?

Mọi người lại quay đầu nhìn Dinh Hạo, Âu Dương Đình nhìn hắn bằng ánh mắt tìm tòi, hồ nghi.

-Được! chỉ cần lấy máu của người đó bào chế đan dược.

-Vậy thì được rồi...Tuyết Thiên Thảo đã không còn vấn đề...trong máu của ta có Tuyết Thiên Thảo.

Mọi người nghe xong, có chút cảm động cho hành động nghĩa hiệp này của Dinh Hạo, nhìn hắn với đôi mắt lấp lánh thán phục, nhưng chỉ có một kẻ thì tức đến máu dâng đến não đó là Âu Dương Đình.

Âu Dương Đình quay sang nhìn Lãnh Nhược Y thấy nàng chột dạ cúi đầu, thì hắn đã hiểu ra, quả nhiên Y nhi biết chuyện này ngay từ đầu mới tự tin có thể thắng được hắn, mà đến thách đấu. Cảm giác như hắn bị gài bẫy, nên tỏ ra tức tối không phục.

-Vậy chỉ còn lại máu của Bạch Long ở đầm Nghịch Thủy-

Lãnh Nhược Y cố ý lãng sang chuyện khác, tránh đi ánh mắt của Âu Dương Đình đang bắn về phía nàng.

- Bạch Long đã bị người khác ăn mất từ bốn mươi năm về trước, trên đời này sẽ không có Bạch Long thứ hai...nhưng có thể dùng máu hắn để bào chế đan dược.

Âu Dương Nghị quay sang nhìn họ, rồi dừng lại trên người Dinh Hạo, không biết là "duyên" hay "nghiệt" tại sao lão cứ dính mãi với những người mang họ Lăng Thiên chứ..

-Chàng định đi tìm hắn? - Âu Dương Thái bà bất ngờ lên tiếng, liếc nhìn Âu Dương Nghị thái độ dò xét.

-Nàng nghĩ ta còn lựa chọn sao?

-Vậy ta cũng đi theo.

Âu Dương Thái bà thái độ hằn hộc, hơi phòng bị thì đúng hơn. Giống như sợ người khác cướp đồ của mình vậy nên kè kè bên canh giữ.

-Tùy nàng.

---------------------------------------

Khách điếm Thiên Kim.

-Vương gia! thuộc hạ đã hỏi hết những người dân trong trấn, thật ra chưa từng có ai nhìn thấy ma không đầu

Dinh Hạo mỉm cười đặt tách trà xuống.

-Còn chuyện mọi người mất tích thì sao?

-Chuyện này... trong trấn thỉnh thoảng xảy ra nhưng hai ba ngày sau họ lại xuất hiện... không ai biết họ đã đi đâu, ngay bản thân họ cũng không nhớ.

Tung tin đồn thất thiệt, mục đích là không muốn mọi người lên núi nhưng tại sao lại ""mượn"" Thu Cúc dẫn dụ Dinh Hạo hắn lên núi, không phải rất khó hiểu.

-Đã điều tra ra lai lịch của hắn chưa?

Dinh Hạo đứng dậy nhìn ngẩng đầu nhìn ánh nguyệt trên cao, người mà nam mà hắn và Phi Yến cứu từ trên núi về tới giờ vẫn chưa tỉnh lại.

-Hắn tên gọi Lý Tứ, chưa thành thân... trong nhà còn có một mẫu thân già.- Vô Tình cũng không để Dinh Hạo chờ lâu, đã lên tiếng

-Lý Tứ..

Dinh Hạo liền quay đầu lại nhìn Vô Tình, hắn còn nhớ cách đây vài ngày có người bà lão khóc lóc trước cửa khách điếm, con trai của bà lão cũng gọi là Lý Tứ.

-Ngươi có thể đi.- Dinh Hạo lướt nhìn Vô Tình

-Dạ vương gia.

Vô Tình vừa xoay người rời đi, thì Dinh Hạo cũng đi về phòng mình, chỉ là chưa vào đến phòng, thì hắn đã nghe thấy

tiếng tranh cãi từ bên trong phát ra, nên dừng lại trước cửa.

- Song nhi hung dữ...hung dữ...

Trong phòng

Nhan Song Song phùng mang trợn mắt, nhìn con vẹt sặc sở đang hót chí chóe vô tư lự kia, vô cùng tức tói.

-Con vẹt thối tha, cho ngươi ăn nhiều như vậy không nói được một câu dể nghe nào, chi bằng nướng quách- Nhan Song Song bật người đứng dậy, định lôi con vẹt trong l*иg ra.

- Song nhi tỉ! đừng mà....- Tư Mã Phi Yến giựt cái l*иg, núp ở sau lưng của Mạc Nhi, lắc đầu cầu xin Song Song.

-Song nhi! muội đừng có đùa với Phi Yến nữa.

Mạc Nhi nhìn thấy Phi Yến sợ đến xuýt khóc, vội giơ hai tay cản Song Song lại.

-Ai nói là muội đùa, muội mà bắt được con vẹt đó... lập tức nướng ngay cho tỉ xem.- Song Song vừa nói xong, liền nhào tới trước chụp lấy cái l*иg.

- Á..á..!! Mạc Nhi tỉ giúp muội.

Phi Yến vừa hét, vừa chạy ra trước cửa, nàng va vào một bức tường người cao lớn chắn trước mặt. Dinh Hạo nhăn mày nhìn cảnh tượng trong phòng...

Nhan Song Song dáng vẻ vẻ tức tối đang giơ hai tay ra giựt lấy cái l*иg, còn Phi Yến thì ôm chặt cái l*иg vào trong người.

-Có chuyện gì?- Dinh Hạo quay sang hỏi Mạc Nhi.

Mạc Nhi chưa nói gì thì Phi Yến đã nói trước

- Hu..u...!! Song nhi tỷ muốn đem nướng Tiểu Yến của ta...vương gia.- Phi Yến mếu máo lên tiếng, nhìn Dinh Hạo nước mắt hai dòng.

-Tiểu Yến.

Dinh Hạo có chút mơ hồ, nhân vật này xuất hiện từ khi nào.

-Tiểu Yến là tên của con vẹt.

Dinh Hạo cúi người nhìn xuống Phi Yến, khuôn mặt bầu bỉnh đáng yêu như trẻ con lại đang đỏ bừng ấm ức, nước mắt nước mũi thì chảy tèm lem, trông thật tội nghiệp, nhìn thấy mà đau lòng.

- Yến nhi đừng khóc ...ngoan..

Dinh Hạo lên tiếng dỗ dành, hắn quay sang trừng Nhan Song Song lạnh giọng:

-Song nhi.

-Biết rồi...biết rồi...không nướng nữa được chưa, đùa một chút cũng không được sao.

Nhan Song Song bức bối ngồi xuống ghế, Dinh Hạo lắc đầu nhìn Song Song tinh nghịch, rồi cũng ngồi xuống ghế. Mạc Nhi liền đứng dậy rót cho hắn một tách trà nóng, sau đó đi đến chỗ của Phi Yến mỉm cười lên tiếng:

- Phi Yến! bây giờ muội có thể đặt Tiểu Yến xuống được rồi.

Phi Yến đã ngừng khóc, nhưng vẫn còn thúc thích khóc. Nàng len lén nhìn Song Song, thấy Song Song không có biểu hiện gì khác nguy hϊếp đến Tiểu Yến của mình, mới yên tâm đặt cái l*иg xuống.

- Song nhi! muội đùa hơi quá, xem Phi Yến khóc đến sưng cả mắt.

-Do muội ấy quá mít ướt, liên quan gì muội.

Thì lúc này...

- Song Song đẹp lắm, đẹp lắm.- Con vẹt bất ngờ lên tiếng.

-A..tỉ xem...-

Phi Yến hớn hở nhìn Song Song, rồi chỉ tay về phía con vẹt, vui mừng như muốn nhảy dựng lên.

-Coi như ngươi cũng hiểu chuyện...tha cho ngươi toàn mạng sống.

Song Song mỉm cười hài lòng, cúi đầu xuống chơi đùa với con vẹt.

-Tiểu Yến là ngoan nhất, Mạc nhi tỉ thấy muội nói đúng không?- Phi Yến mỉm cười nhìn Mạc Nhi.

-Phải..phải..

Mạc Nhi nhìn Phi Yến mỉm cười, vừa rồi còn khóc trời đất u ám, bây giờ lại cười tươi như nắng xuân, là một tiểu muội muội mà ai nấy cũng muốn yêu.

Dinh Hạo nhìn thấy tỉ muội trên dưới thuận hòa trong lòng cảm thấy rất vui, nếu lúc này có thêm Tịnh nhi và Tuyết nhi thì càng tốt biết bao.

-Tối nay...đến phiên ai đây...

Dinh Hạo ánh mắt dò xét lướt nhìn qua ba người Mạc Nhi, Song Song, và Phi Yến.

Phi Yến là người ngây thơ nhất cũng hiểu ra Dinh Hạo muốn nói gì, đương nhiên hai người còn lại là khỏi phải bàn cãi. Cả ba đều cúi đầu len lén nhìn nhau.

Khi ánh mắt Dinh Hạo dừng lại trên người Phi Yến thì nàng liền bật người đứng dậy.

- A! Tiểu Yến ngươi buồn ngủ rồi phải không, tỉ tỉ đưa ngươi về phòng nha.

Phi Yến tỏ ra vô tâm, không nhìn những người xung quanh, một mình nói chuyện với con vẹt, lặng lẽ rút êm. Không nghĩ đến Phi Yến ngốc nghếch cũng biết đóng kịch, không sao vẫn còn hai người nữa, hắn lướt nhìn qua Mạc Nhi.

-Không biết Diệp tướng quân đã chuẩn bị mọi thứ xong chưa? ngày mốt là khởi hành ...phải đi hỏi lại hắn mới được.

Mạc Nhi lập tức xoay người bỏ đi, cố ý lẫn tránh đi ánh mắt của ai đó đang nóng hừng hực.

Chàng đừng trách thϊếp, mặc dù trong lòng cảm thấy có lỗi nhưng nghĩ tới tối qua bị người nào đó cầm thú đến tận sáng hôm sau.

-Đợi muội với..

Song Song chưa kịp có hành động gì thì hai người kia đã biến mất, nàng lớn tiếng gọi theo Mạc Nhi, vừa nhấc chân lên thì bị một bàn tay của ai kia kéo lại, tiếp theo là cả người bị nhấc bỗng lên.

-Chàng thả ta xuống.- Song Song vùng vẫy khỏi người Dinh Hạo.

-Thả nàng xuống để nàng chạy sau...hai người họ đã bỏ đi, chỉ còn lại nàng....nên ngoan ngoãn cùng ta ngủ.- Dinh Hạo cười xấu xa ẫm Song Song đi đến cạnh giường.

-Ta vẫn chưa muốn ngủ.

Nhan Song Song lớn tiếng kháng nghị

-Nhưng ta muốn ngủ.

Dinh Hạo bá đạo lên tiếng, xem nhẹ lời kháng nghị vừa rồi của Song Song, mỉm cười nhìn nàng. Hai tấm rèm lụa được thả xuống, những cây nến trong phòng cũng được thổi tắt, quần áo từ từ được ném xuống, chuyện gì đến rồi sẽ đến....

************hết chương 46***********