Chương 15: Tình địch

Tư Mã phủ

Trong đại sảnh một vị phu nhân tuổi độ tứ tuần đang ngồi ở chính diện, bà chính là đại phu nhân của Tư Mã Trấn. Sắc mặt nghiêm trang, liếc nhìn những người xung quanh. Và ánh mắt dừng lại ở người đầu tiên.

-Quá sặc sỡ, dù ngày kỵ của nhị muội đã qua nhưng lão gia nhìn thấy sẽ không vui...đổi.

-Dạ! đại tỷ.

Vị phu nhân chầm chậm đưa tách trà lên miệng, liếc nhìn vị phu nhân mặc một bộ hồng y gắn đầy kim sa, đang ngồi ghế thứ hai, không nhiều lời... dứt khoát lên tiếng:

-Đổi !

-Dạ! đại tỷ.

Đại phu nhân, tiếp tục di chuyển tầm mắt.

-Quá nồng, muội vừa..

Vị phu phân đặt tách trà xuống, quay sang nhìn vị phu nhân mặc lục y ngồi hàng ghế đối diện khó chịu, nhưng chưa hỏi xong thì lục y phu nhân đã tự mình hiểu chuyện.

-Dạ! muội lập tức đổi ngay.

Vị phu nhân lắc đầu nhìn lục y phu nhân, khi vừa di chuyển tầm mắt xuống người ngồi phía sau thì nhìn thấy hai bóng dáng quen thuộc, một trước một sau đang lướt rất nhanh qua đại sảnh, dáng vẻ lén lút.

Bên ngoài cửa.

Tiểu cô nương đang rón rén bước chân, đi không phát ra tiếng động. Tưởng rằng hành tung của mình không ai phát hiện, khuôn mặt rạng rở cứ thế mà đi, thì một giọng nói đầy quyền lực từ bên trọng vang ra.

-Quay lại đây!

Tiểu cô nương sắc mặt trở nên cứng đơ, cả người bất động, ngoan ngoãn xoay người đi vào trong đại sảnh.

Xuất hiện trước mặt là một tiểu cô nương tuổi chừng mười lăm, có gương mặt trong sáng, làn da trắng mịn, đôi mắt to tròn trong veo, mi đen cong vuốt, mũi cao thon gọn và khuôn miệng nhỏ xinh xắn. Hai từ để diễn ta hết con người nàng...thiên sứ. Nàng chính là Tư Mã Phi Yến.

Bên cạnh cũng là một tiểu cô nương khả ái, tuổi cũng khoảng mười bốn, đang lo sợ cúi mặt xuống.

Tư Mã Phi Yến chu đôi môi nhỏ xinh xắn lên nhìn vị phu nhân ngồi ở chính diện lên tiếng:

-Mẫu thân

Nàng rồi quay sang những người ngồi hàng ghế bên cạnh nói tiếp.

-Tam di nương... tứ di nương...ngũ di nương...Phi Yến thỉnh an các người.

-Đại phu nhân, tam phu nhân, tứ phu nhân, ngũ phu nhân, Thu Tâm thỉnh an các vị phu nhân.

Thu Tâm, nha hoàn của Phi Yến cúi đầu chào từng người một, sau đó liền núp sau lưng tiểu thư, tránh đi ánh mắt của đại phu nhân.

-Phi Yến! xảy ra chuyện gì, sao y phục ngươi lại ra như vậy?

Tam di nương nhìn Tư Mã Phi Yến khắp người toàn bùn đất, nên hốt hoảng chạy đến bên cạnh.

-Là ai ức hϊếp ngươi... nói đi? để di nương xử lý hắn giúp ngươi.

Tam di nương vừa mới đứng dậy, đi chưa được vài bước, thì giọng nói quyền lực đó lại vang lên.

-Ngồi xuống!

Tiếng quát tháo kinh hồn của đại phu nhân khiến tam di nương bất động tại chỗ, không dám bước tiếp dù chỉ là nửa bước.

-Muội đã bao nhiêu tuổi, còn nóng nảy như vậy?

Đại phu nhân khó chịu nhìn Tam di nương

-Đại tỷ! muội chỉ lo cho Phi Yến, tỷ làm gì mà nóng giận như vậy? chúng ta phải bảo vệ Phi Yến.

Tam di nương vẻ mặt không cam lòng, nói xong hậm hực ngồi xuống chỗ cũ.

-Tam di nương! ta và Thu Tâm chỉ ra sau núi bắt dế, y phục có dơ một ít...nhưng người đừng lo lắng, ta không có bị thương.

Tư Mã Phi Yến miệng cười vô tội, rồi đi đến chỗ tam di nương, đưa ra một cái hộp nhỏ, hớn hở nói tiếp.

-Người xem..Thu Tấm giúp ta bắt được chúng, có đáng yêu không?

Đại phu nhân liếc nhìn Thu Tâm bên cạnh, nàng vừa ngước mắt lên thì đón ngay ánh mắt lạnh băng của đại phu nhân, lo sợ cúi mặt xuống, chạy theo sau Tư Mã Phi Yến.

-Đúng vậy nha...đáng yêu thật, nhìn cái chân nó nhảy kìa....trông khỏe mạnh.

Tam di nương nhìn chú dế không ngừng nhảy tới lui vui mắt, liền đưa tay chạm vào thì chú dế bất ngờ nhảy ra khỏi hộp.

-Vèo...!!!

Tư Mã Phi Yến và tam phu nhân im lặng, bốn mắt nhìn. Sau đó cùng cúi xuống nhìn hộp trống không, lại nhìn nhau mà đồng thanh kêu to.

- Á..a...!!!

-Tiểu thư! nó... nó bên này.

Thu Tâm đang nửa quỳ, nửa nằm trên đất, hớn hở báo động:

Tư Mã Phi Yến và Tam phu nhân quay lại nhìn thì thấy con dế đang nằm ngoan ngoãn trên đôi hài thêu hoa của tứ phu nhân, vội lên tiếng:

-Tứ di nương! người đứng yên .

Tam phu nhân lên tiếng, bước đến phối hợp hành động:

-Tứ muội! ngồi yên đó, đừng động đậy...tỉ sẽ qua bắt nó.

Tứ phu nhân cả người cứng như tượng, nhưng vẫn di chuyển tầm mắt nhìn xuống dưới chân.

Tư Mã Phi Yến chầm chậm bước tới như một chú thỏ nhỏ, hai tay chụp lấy chân Tứ phu nhân, nhưng xem ra đã chậm một bước.

Ngũ phu nhân lớn tiếng kêu lên:

-Phi Yến! nó bên này.

Nhưng khi Tư Mã Phi Yến quay sang thì con dế lập tức lại nhảy sang nơi khác.

-Nó..ở đây....Tam tỷ.

Tứ di nương chầm chậm di chuyển, giọng điệu cực kỳ nhỏ, vừa nói vừa chỉ tay về phía cửa.

Đại sảnh Tư Mã gia náo loạn cả lên, bàn ghế ngổn ngang xáo trộn, kẻ nằm, người bò . Tất cả họ chỉ vì đuổi theo một con dế, nên khiến người nãy giờ chưa hề lên tiếng rất không thoải mái.

- Rầm...!!!

Đại phu nhân nhìn cảnh lộn xộn trước mặt, tức giận đập tay lên bàn, lớn tiếng quát:

-Còn ra thể thống gì? tất cả về lại chỗ ngồi.

Các di nương bất ngờ quay nhìn đại phu nhân, rồi ngay ngắn ngồi lại vị trí cũ không dám nhúc nhích hay nói thêm điều gì, tất cả đểu cúi đầu xuống.

-Ngươi...Ngươi... và cả ngươi nữa, xem đi... đã dạy ra cái dạng gì?

Đại phu nhân tức giận chỉ tay vào từng người di nương một, lên tiếng trách cứ, rồi dừng lại trên người Tư Mã Phi Yến, nhân vật mấu chốt nên bị mắng nhiều nhất.

Tư Mã Phi Yến vội chạy đến bên cạnh, ôm chặt lấy mẫu thân, nũng nịu lên tiếng.

-Mẫu thân! đừng trách các di nương, lại là Yến nhi làm người giận...các di nương chỉ giúp ta bắt lại con dế đó, Phi Yến sai rồi...xin lỗi người.

-Ngươi..

Đại phu nhân ngước lên nhìn Tư Mã Phi Yến, nhìn thấy khuôn mặt thuần khiết như thiên sứ đang không ngừng làm nũng, mọi tức giận cũng đều tan biến.

-Mẫu thân! người là mẫu thân xinh đẹp.. người thương Yến nhi nhất mà phải không, phải không? Người đừng gian Phi Yến nha...nha..mẫu thân.

Tư Mã Phi Yến vừa lên tiếng vừa lắc lư người đại phu nhân, khiến bà ta cả người choáng váng.

-Được rồi...được rồi...ngươi còn lắc nữa cái mạng già này cũng bị ngươi lấy mất...giỏi nhất là tỏ ra đáng yêu, khiến ai không thể trách tội ngươi.

-Mẫu thân mãi mãi trẻ trung, mãi mãi xinh đẹp nhất.

Tư Mã Phi Yến mỉm cười, rồi nhanh chóng buông tay ra.

Đại phu nhân sắc mặt ửng đỏ mỉm cười lên tiếng rồi sửa sang lại y phục bị Tư Mã Phi Yến làm cho nhăn nhó.

-Dẻo miệng...mau đi thay bộ y phục khác, để hạ nhân nhìn thấy còn ra thể thống gì? một đại tiểu thư khuê tú không nên có bộ dạng này.

-Mẫu thân! Yến nhi xin cáo lui...về phòng thay y phục.

Tư Mã Phi Yến lên tiếng rồi nháy mắt ra hiệu cho Thu Tâm.

Sau khi Tư Mã Phi Yến rời đi, đại phu nhân mới chợt nhớ ra chuyện quan trọng, liền quay sang nhìn những người ngồi bên dưới.

-Không đúng...Phi Yến sao vẫn còn ở Tư Mã gia? không phải nên ở Hạo vương phủ?

Một mảnh tĩnh lặng, mọi người đều cắm mặt xuống sát đất.

- Chuyện này là sao?

--------------------------------------------

Vạn Thiên lầu

Là đệ nhất tửu quán ở kinh thành, nơi tụ họp của những phú thương giàu có, con cháu của những đại quan trong triều. Hôm nay cũng như mọi ngày Vạn Thiên lầu luôn nhộn nhịp, tấp nập khách.

-Tiểu nhị! cho ấm trà.

-Tiểu nhị! tính tiền

-Tiểu nhị! sao còn chưa dọn thức ăn lên.

Một vị khách quan khác rất khó chịu gắt gỏng lên tiếng. Bỗng nhiên tất cả mọi người đều im lặng ngước nhìn ra cửa.

Một vị cô nương khuôn mặt trong sáng như thiên sứ, thuần khiết như pha lê và nụ cười tỏ sáng mang chút tinh nghịch đáng yêu. Nàng vừa bước vào cửa đã thu hút tất cả ánh mắt của mọi người.

Từ xa, một tiểu thiếu niên đang đứng trên lầu, hớn hở chạy xuống đón tiếp.

-Tư Mã tiểu thư! Vương gia đang đợi người trên lầu.

Tiểu Thuần tử mỉm cười lên tiếng.

Tư Mã Phi Yến ngước mắt nhìn lên thì trên lầu có một vị thiếu niên đang không ngừng vẫy tay về phía nàng. Nàng mỉm cười đáp lễ với người trên lầu, sau đó cùng Thu Tâm đi theo sau Tiểu Thuần tử lên lầu.

------------------------------

Trên lầu- Vạn Thiên

Tư Mã Phi Yến cúi nhìn một bàn đầy thức ăn trước mặt, không ngừng nuốt nước bọt, liếʍ liếʍ cái miệng xinh, rồi ngẩng mặt lên nhìn vị thiếu niên trước mặt.

-Triệu vương gia! tất cả thứ này là..cho một mình ta sao?

Trước mặt Tư Mã Phi Yến là một thiếu niên anh tuấn, tuổi chừng mười sáu mặc một bộ lục y đắt tiền. Hắn, Lăng Thiên Từ đang mỉm cười nhìn Tư Mã Phi Yến.

-Tất cả ta chuẩn bị cho nàng...có phải rất thích.

Tiểu Thuần tử bên cạnh nói chen vào:

-Thất gia phải tốn rất nhiều công sức mới thuyết phục được Bạch sư phụ đích thân xuống bếp, nấu những món mà Tư Mã tiểu thư thích nhất.

Tư Mã Phi Yến hai mắt sáng rực, nhìn Lăng Thiên Từ:

-Thật sao...là do Bạch sư phụ của Vạn Thiên lầu?

Lăng Thiên Từ, mỉm cười lên tiếng, rồi đứng dậy.

-Nàng có thể thử...để ta gấp cho nàng.

Lăng Thiên Từ không ngừng gấp thức ăn đầy cả chén, mỉm cười nhìn Tư Mã Phi Yến. Với một nữ nhi đặc biệt như Tư Mã Phi Yến, cho nàng nhiều món ăn ngon chính là cách dể dàng được lòng nàng nhất.

-Ta nghe Thu Tâm nói gần đây nàng ăn không ngon miệng, nên mời Bạch sư phụ nấu những món này.

Lăng Thiên Từ nhìn nàng ăn mà cảm thấy hạnh phúc

-Có ngon miệng không?

-Ngon! Rất ngon

Lăng Thiên Từ nhìn nữ nhân mình yêu thương nhất đang trước mặt, tâm trạng vui vẻ có, đau lòng có, luyến tiếc xen lẫn. Nếu không vì nhầm lẫn đó thì nàng bây giờ đã là vương phi của hắn, hắn cũng không cần phải ngày đêm tương tư thành bệnh.

- Phi Yến! nàng có biết trước giờ ta vẫn luôn thích nàng đúng không?

-Biết! lần trước người có nói qua một lần, ta còn nhớ mà.

Phi Yến vẫn tỏ ra vô tư, xem lời tỏ tình của Lăng Thiên Từ chỉ đơn thuần là một lời nói, không có vẻ gì từng đặt nặng nó trong lòng, thật khiến cho hắn đau thương đầy mình. Nàng mỉm cười, gấp tiếp thức ăn đầy chén.

- Vậy nàng có thích ta không?

-Thích...ta thích ngươi nhất, vì lúc nào ngươi cũng chuẩn bị nhiều món ăn ngon cho ta...mẫu thân và các di trong phủ, không quan tâm ta nhiều như ngươi, họ không cho ta ăn những món ta thích...họ nói, ta ăn nhiều sẽ béo ú, tướng công sẽ không yêu.

Tư Mã Phi Yến chu cái môi nhỏ của nàng lên, nhìn Diệp Thiên Từ với thái độ bất mãn.

- Mà người có thấy tao béo lên không?

- Không...Nàng rất đáng yêu, đặc biệt nhất trong vô số những cô nương ta từng gặp...Phi Yến, nàng có muốn đến phủ của ta ở chơi vài ngày, ta sẽ chuẩn bị nhiều món ăn cho nàng.

Phi Yến nghe đến ăn là mặt đẹp liền sáng rực, nhưng nghĩ đến phải đến phủ của hắn thì có gì đó không đúng.

-Không được! mẫu thân nói...nữ thân sau khi thành thân thì chỉ được ở chung một chỗ với phu quân ...ta đã thành thân, mà ngươi cũng không phải phu quân của ta, sao ta có thể đến phủ của ngươi, chuyện này không được.

Nhắc đến vị phu quân của mình, Phi Yến chợt nhớ đến chuyện rất quan trọng ảnh hưởng đến đến chức năng ăn nhai của nàng. Tư Mã Phi Yến đặt đũa xuống.

-Thất gia! Ta..ta có chuyện muốn hỏi ngươi, chuyện đó là..

- Là chuyện gì? ta nhất định sẽ giải đáp giúp nàng.

Lăng Thiên Từ ôn nhu nhìn nàng, Tư Mã Phi Yến do dự rất lâu, sau cùng cũng lấy lấy hết dũng khí để mà nhìn thẳng mặt hắn, nói.

- Ta phải làm sao để mang hài tử trong bụng?

-Boang! Boang...!!

Đôi đũa bạc trên tay của Lăng Thiên Từ bất ngờ rơi xuống, chầm chầm lăn trên sàn.

--------------------------------

Ninh vương phủ- Trong thư phòng

Một thiếu niên tuấn tú mặc bạch y, dáng vẻ thư sinh và phong thái nho nhã đang rất chuyên tâm viết thư pháp, thì bên ngoài lại náo loạn ầm trời.

Tiểu thanh tử khẩn trương vừa chạy theo sau, vừa kéo Lăng Thiên Từ lại.

-Thất gia! nhị gia nói không muốn gặp ai.

-Tránh ra!

Lăng Thiên Từ tức giận đẩy hắn ra, rồi bước vào trong thư phòng, ngồi xuống ghế. Hắn nhìn Lăng Thiên Phong đang bình ổn viết thư pháp, mà trong lòng tức tối.

Lăng Thiên Phong thở dài , khó khăn lắm hắn mới có được một chút tĩnh lặng, lại bị tên này phá đi. Hắn quay sang nhìn Lăng Thiên Từ, rồi giơ tay lên ra hiệu cho Tiểu Thanh Tử lui xuống.

- Tiểu thanh tử! Ngươi có thể ra ngoài.

- Dạ! Nhị gia.

Tiểu Thanh Tử gật đầu rồi ngoan ngoãn rời khỏi, trước khi đi còn khó chịu nhìn Lăng Thiên Từ.

Trong thư phòng chỉ còn hai huynh đệ họ và một chút tĩnh lặng ban đầu.

-Có chuyện gì?

Lăng Thiên Phong lướt nhìn Lăng Thiên Từ rồi cúi xuống tiếp tục viết nét chữ còn thiếu.

-Nhị ca! là Yến nhi muốn cùng ngũ ca.. sinh hài tử, huynh nói chuyện đó có nghiêm trọng không?

Lăng Thiên Từ trong lòng rất khó chịu, điều đó đã thể hiện rõ trên mặt hắn lúc này, hai tay nắm chặt vạt áo, quay sang nhìn Lăng Thiên Phong.

-Họ đã là phu thê thì chuyện đó là bình thường.

Lăng Thiên Phong khóe miệng nhếch lên nhìn Lăng Thiên Từ, rồi cúi nhìn bức thư pháp đang viết, có hơi không hài lòng.

-Huynh...!

Lăng Thiên Từ tức giận, đứng dậy nhìn Lăng Thiên Phong ,lớn tiếng nói

-Nếu người nói muốn sinh hài tử với ngũ ca là Mộ Dung tỷ , thì huynh có bình tĩnh mà ngồi đây viết thư pháp?

-Đệ..

Lăng Thiên Phong giận dữ, nắm chặt cây bút lông trên tay, rồi ném tờ giấy đang viết dở xuống đất.

Tờ giấy tung bay lên không trung, rồi chầm chậm rơi xuống đất trước mặt Lăng Thiên Từ.

Sau khi nói xong Lăng Thiên Từ biết hắn đã nói điều không nên nói, biết đã chạm đến nỗi đau của nhị ca, cúi mặt xuống không dám nhìn thẳng Lăng Thiên Phong như một tội đồ.

Mộ Dung Vân Tịnh và bọn họ từ nhỏ lớn lên bên nhau, nhị ca có tình cảm sâu đậm với Vân Tịnh tỉ tỉ, không phải là ngày một ngày hai mà có thể quên bỏ, còn sâu đậm hơn tình cảm của hắn đối với Yến nhi. Và rồi nghĩ đến Tư Mã Phi Yến, bỗng dưng một chút ái náy vừa rồi của hắn, đã không biết đi đâu.

-Tất cả là do kế hoạch đó của huynh, nếu không.... Yến nhi từ lâu đã là người của đệ.

Lăng Thiên Phong tức giận rời khỏi bàn, đi đến chỗ Lăng Thiên Từ lớn tiếng:

-Đệ còn dám lớn tiếng trách huynh, ta hỏi đệ... rõ ràng người huynh giao cho đệ đưa vào phòng ngũ đệ, chính là Đoan Mộc Thanh.

Lăng Thiên Phong dừng lại rồi nói tiếp:

-Vậy tại sao khi mọi người xông vào phòng, người nằm trên giường bên cạnh ngũ đệ lại là Tư Mã Phi Yến?

-Đệ..

Lăng Thiên Từ ngước nhìn Lăng Thiên Phong, muốn lên tiếng biên minh nhưng không tìm ra lời để giải thích, không cam lòng mà quay sang chỗ khác.

Lăng Thiên Phong tức giận tiếp tục lớn tiếng trách cứ, rồi xoay người ra cửa sổ.

-Vốn dĩ ta muốn Mộ Dung tướng quân và Tứ đệ nhìn thấy cảnh tượng đó, một mặt khiến Mộ Dung gia bất mãn hủy bỏ hôn ước, mặc khác khiến Tứ đệ và Ngũ đệ trở mặt thành địch, nhưng đệ xem việc tốt mà đệ làm.

-Đệ không biết chuyện gì đã xảy ra? lúc đó đệ rõ ràng đã cởi bỏ y phục hai người họ, đem Đoan Mộc Thanh đặt lên giường của ngũ ca...sắp xếp ổn thỏa mọi thứ rồi mới đi, còn suốt đêm canh giữ bên ngoài cho tới khi mọi người đến, nhưng sao lại trở thành Phi Yến của đệ chứ?

Lăng Thiên Từ trong lòng có chút nhói đau, lời nói như nghẹn lại ở cửa miệng, có ai có thể đứng ra giải thích cho hắn biết, đêm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Tại sao Đoan Mộc Thanh thì biến mất, còn Yến nhi lại nằm ở trên giường cùng ngũ ca, để bị bắt gian.

-Chỉ biết nghĩ đến Phi Yến, đệ có biết sai sót lần đó của đệ... khiến kế hoạch của ta và mẫu phi đã thành công cóc?

-Có lão tướng quốc và hoàng hậu làm chỗ dựa, ngũ đệ đã rất khó đối phó....bây giờ lại thêm binh lực của Mộ Dung gia, và tài lực hùng hậu cũa Tư Mã gia, càng như hổ thêm cánh...đệ nghĩ chúng ta có thể lật đổ được hắn sao?

-Nhị ca! đệ..

Lăng Thiên Từ muốn lên tiếng thì Lăng Thiên Phong chặn lại.

-Ta muốn nghỉ ngơi...đệ về đi.

Lăng Thiên Từ hiểu được ý tứ trong lời nói của Lăng Thiên Phong nên cũng không dám nán lại, vừa ra tới cửa thì Lăng Thiên Phong lại lên tiếng nhắc nhở:

-Chờ đã..

Lăng Thiên Từ ra tới cửa cũng phải dừng lại.

-Vài ngày nữa là lễ bái quan âm ở Linh Thiên tự, mẫu phi và phụ hoàng cũng có mặt, lúc đó đừng có làm chuyện dại dột, hiểu chưa?

-Biết rồi! huynh yên tâm....đệ sẽ không làm huynh và mẫu phi mất mặt, hai người hãy đừng xem đệ như một đứa trẻ.

Lăng Thiên Phong thở dài nhìn Lăng Thiên Từ rồi ngồi xuống ghế thì từ ngoài cửa một vị cô nương xinh đẹp, ăn mặc rực rỡ, bộ dáng rất uyển chuyển, lã lướt bước vào.

-Vương gia! thất đệ có chuyện gì sao, ta thấy hắn rất tức giận?

Tống Lệ Tình, vương phi của Lăng Thiên Phong vừa lên tiếng, vừa ngồi xuống ghế.

Lăng Thiên Phong coi như không nghe thấy lời nói, cũng như sự hiện diện của nàng ta với hắn là không tồn tại, hắn vừa uống xong tách trà đã đứng dậy rời khỏi thư phòng.

-Vương gia...vương gia!

Nàng vừa chạm mông xuống ghế, khi ngước mắt lên nhìn thì Lăng Thiên Phong đã đi tới cửa, nàng lớn tiếng gọi, nhưng hắn vẫn không ngoảnh mặt lại.

Tống Lệ Tình ngồi một mình trong phòng, giận đỏ cả mặt khi nghĩ đến thái độ hờ hững, lãnh đạm của phu quân. Nàng và hắn đã thành thân nửa năm nhưng ngoài đêm động phòng ra, hắn không hề chạm qua người nàng, càng nghĩ đến Tống Lệ Tình càng căm hận người người nữ nhi có tên Mộ Dung Vân Tịnh, đã nuốt trọn trái tim của Lăng Thiên Phong.

Đêm động phòng mặc dù người nằm dưới thân hắn là nàng, nhưng hắn lại luôn miệng kêu tên Tịnh nhi, đây là điều mà bất kỳ môt nữ nhân nào cũng không thể chấp nhận được.

Tống Lệ Tình lớn tiếng quát:

-Cẩm nương...!

Từ ngoài cửa một phu nhân dáng vẻ nhanh nhẹn, tuổi ngoài bốn mươi gấp rút bước vào, khúm múm trước Tống Lệ Tình:

-Tiểu thư! Có chuyện gì mà người hét lớn như vậy?

-Cẩm nương! Chuyện ta nhờ ngươi đã lo liệu tới đâu?

Cẩm nương ngó trước nhìn sau, khi không thấy có kẻ lạ, mới dám mở miệng:

-Tiểu thư yên tâm, ta đã lo xong mọi thứ...sẽ như ý muốn của người.

Cẩm nương mỉm cười nói tiếp:

-Họ đều là những cao thủ trong giang hồ, chuyện vừa lợi mình, lại kiếm được ngân lượng....ai lại không muốn?

Tống Lệ Tình lo lắng và một chút lo sợ nhìn Cẩm nương:

-Nhưng người này có thân phận hơi đặc biệt, và...nếu chuyện không thành, họ có khai ra chúng ta không?

Cẩm nương lên tiếng:

-Người đừng lo, họ không biết người thuê mình là ai, hơn nữa.... đối tượng là đệ nhất mỹ nhân Lăng Thiên quốc nam nhân nào không muốn sở hữu nàng ta? dù có nguy hiểm...họ cũng sẽ chấp nhận.

-Tốt nhất được như lời ngươi nói.

Tống Lệ Tình lấy ra một bình xứ nhỏ màu xanh, trong tay áo rồi giao cho cẩm nương, khóe miệng nhếch lên

-Ngươi cầm lọ thuốc này giao cho họ.

-Cái này là..

Cẩm nương vừa định lên tiếng hỏi, nhưng nhìn thấy nụ cười đắc ý của tiễu thư thì đã hiểu ra, cũng mỉm cười theo.

Tống Lệ Tình ánh mắt đầy sự câm thù và phẫn nộ nhìn theo xa xăm, lạnh lùng lên tiếng.

-Ta sẽ để mọi người thấy rõ... Mộ Dung Vân Tịnh băng thanh ngọc khiết, nữ thần trong lòng của tất cả nam nhân Lăng Thiên quốc, cũng chỉ là một ả kỹ nữ rẽ tiền, để xem.. nhị gia còn mơ tưởng đến ả nữa hay không?

--------------------------

Trấn Thanh Bình -Khách điếm Phụng Lai

Bốn phía yên lặng, trên cao ánh trăng hình lưỡi liềm như đôi mắt sáng đang dõi theo động tĩnh bên dưới.

Một đám người đang nằm gục mặt trên bàn bất động thanh âm, trước mặt là một bàn thức ăn, bình rượu, chén đũa nằm ngỗn ngang và...trước cửa một đám người mặc hắc y đang đi tới.

Hủ rượu trên sàn lăn chầm chậm ra đến cửa thì dừng lại vì bị Minh Ngọc Tuấn tay cầm trường kiếm, đạp dưới chân.

Một hắc y tiến lên, kiểm tra những người nằm gục trên bàn, sau khi chắc họ hoàn toàn bất tĩnh, hắn xoay người ra cửa, nhìn hắn.

-Thiếu chủ! chúng ta có thể ra tay?

Minh Ngọc Tuấn không nói gì chỉ liếc nhìn tiểu đồng bên cạnh. Tiểu đồng hiểu ý công tử muốn nói gì, lập tức lấy trong người ra một tờ giấy, tiến lại gần Dinh Hạo đang nằm gục mặt trên bàn.

-Thiếu gia! chỉ cần Hạo vương điểm chỉ là xong, lại không cần đυ.ng đến đao kiếm....lão minh chủ mà biết cũng sẽ không trách chúng ta, kế này của Từ quân sư không tệ.

-Lắm lời...còn không làm nhanh, trước khi hắn tỉnh dậy.

Minh Ngọc Tuấn có chút không kiên nhẫn nhìn tiểu đồng, cầm tờ giấy đang lượn lờ.

-Thiếu gia yên tâm, họ đã trúng mê dược sẽ không nhanh như vậy, ít nhất...khoảng hai canh giờ mới tỉnh lại.

Nhưng khi tiểu đồng cầm tay Dinh Hao đặt lên tờ giấy điểm chỉ, thì người tưởng đã hôn mê bất ngờ mở mắt ra, Dinh Hạo hất bay tờ giấy, dùng lực đẩy cái bàn trước mặt sát vào góc tường.

-Rầm...m..!!

Những người khác phía sau Dinh Hạo cũng lần lượt đứng dậy, đám người che mặt theo phản ứng tự nhiên, liền rút kiếm ra hướng về họ.

-Roẹt...Roẹt...Roẹt...Roẹt !

Đỗ Nương và Dương thị thì từ lâu đã núp vào trong, Mạc Nhi muốn đứng lại bên cạnh Dinh Hạo cùng hắn ứng chiến, nhưng lại bị hai người họ kéo vào trong góc an toàn.

Dương Chính vừa cúi xuống thì nhìn thấy tờ giấy dưới chân hắn, liền cầm lên xem, đọc được nội dung trong thư rất ngỡ ngàng, vội đưa

đến trước mặt Dinh Hạo .

- Hưu thư..

Dinh Hạo khá mơ hồ với hưu thư từ trên trời này rơi xuống này, đang không biết nên hỏi ai thì Minh Ngọc Tuấn giận dữ lên tiếng.

-Lăng Thiên Hàn! muốn yên ổn rời khỏi đây, ta khuyên ngươi ngoan ngoãn điểm chỉ vào hưu thư này.

Tiểu Lục bước ra đối diện cùng Minh Ngọc Tuấn.

-Minh thiếu gia, người làm vậy là có ý gì?

Minh Ngọc Tuấn lên tiếng:

-Ta muốn hắn trả tự do cho Song nhi, từ đây nam cưới nữ gả không liên quan gì nhau.

Tiểu lục tử bất bình lên tiếng:

-Minh thiếu gia! trước đây là Nhan cô nương cam tâm tự nguyện gả cho vương gia nhà ta, không ai ép buộc cô nương ta....sao ngươi nói như vương gia nhà ta là kẻ xấu.

-Hừm! nếu hắn không lợi dụng Song Nhi mất trí nhớ, lừa dối nàng ta...thì thứ rác rưỡi vô dụng như hắn, Song nhi cả đời sẽ không bao giờ để mắt đến.

Minh Ngọc Tuấn liếc nhìn Dinh Hạo bằng cái nhìn khinh miệt, với giọng điệu giễu cợt.

Thứ rác rưỡi như hắn...Lời nói của Minh Ngọc Tuấn chạm đến tự tôn nam nhi của Dinh Hạo, hắn không cần quan tâm sự tình trước mặt, cũng không muốn hỏi Song nhi là ai, chỉ muốn làm một việc duy nhất là làm tên này ngậm miệng.

Dinh Hạo khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt trêu tức người:

-Tiểu tử! Chỉ bằng lời của người vừa nãy...ta nói cho người biết, Song nhi của ngươi cả đời này cũng đừng mong thoát khỏi bổn vương.

Minh Ngọc Tuấn tức giận vừa dứt lời rút kiếm ra hướng Dinh Hạo lao tới.

-Là tự ngươi chuốc lấy.

-------------- hết chương 15------------