Diệp Thần ở một bên vừa giãn cơ làm nóng cơ thể một bên thì nghe bọn họ tám nhảm. Suy nghĩ trong lòng anh ta có chút phức tạp. Theo phản ứng bản năng thì anh ta hy vọng Diệp Du có thể biểu hiện tốt nhưng cũng hy vọng cậu ấy xấu mặt. Cái suy nghĩ như vậy hình như có chút không tốt. Anh ta xuyên vào thế giới này, tuy là chưa từng có suy nghĩ sẽ thành nhân vật chính của thế giới này nhưng cũng không hy vọng bên cạnh có người ưu tú hơn anh ta, ít nhất thì trong phạm vi của anh ta, anh ta phải là người nổi bật nhất, được hoan nghênh nhất, nếu không không phải là xuyên vô đây vô ích sao.
Lần trước Diệp Du đã đưa ra được bằng chứng chứng minh cậu ta không có ra ngoài, cũng đã có người đoán ra được người đi gặp mặt Đỗ Hào thực tế là anh rồi. Nếu như không phải Phó đoàn trưởng không cho nghị luận về việc đó nữa thì khẳng định anh cũng bị một số người đàm tiếu sau lưng, nhưng mặc dù không ai dám nghị luận nữa thì anh cũng cảm nhận được một số ánh mắt lạ lùng hướng về phía mình.
Đội trưởng Cao dẫn Diệp Du đi tới trước mặt phó đoàn trưởng, còn chưa đợi ông ta nói chuyện, phó đoàn trưởng đã vội vàng hỏi: “Thế nào? Cậu ấy có thể làm được không?”
“Không có vấn đề gì, cứ để cho cậu ấy lên đi, chỉ cần sau khi lên sân khấu cậu ấy có thể phát huy bình thường thì nhất định là không có vấn đề gì." Vẻ mặt đội trưởng Cao có chút kích động nói.
“Anh có chắc về điều đó không? Cậu ấy chưa từng luyện tập với ban nhạc vậy có thể phối hợp được không?” Phó đoàn trưởng có chút lo lắng, xác nhận lại với ông ta.
“Cậu ấy hát còn hay hơn Quách Vũ rất nhiều, không có vấn đề gì đâu anh yên tâm đi, tôi có thể bảo đảm." Đội trưởng Cao lại đảm bảo thêm một lần nữa.
“Được, tôi đi sắp xếp một chút, để cho người của ban nhạc cố gắng hết sức mà phối hợp với cậu ấy." Phó đoàn trưởng nói xong thì nhanh chóng rời đi.
Sau khi phó đoàn trưởng rời đi, đội trưởng Cao nhìn Diệp Du, thái độ nhẹ nhàng trấn an nói: “Một lát nữa sau khi lên sân khấu rồi thì không cần phải căng thẳng, cứ dựa theo cảm xúc lúc nãy cậu vừa hát mà phát huy bình thường là được, ngàn vạn lần cũng không cần phải căn thẳng nha.”
“Vâng ạ." Diệp Du gật đầu: "Vậy tôi đi tới hậu trường chuẩn bị trước.”
“Đi đi, đi đi, ngàn vạn lần cũng đừng căng thẳng, cũng không cần có áp lực nhé." Mặc dù đội trưởng Cao đã nói với phó đoàn trưởng rằng ông ta có thể bảo đảm nhưng trong lòng vẫn có chút lo lắng. Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên Diệp Du lên sân khấu mà trước đó cậu lại chưa từng luyện tập với ban nhạc cho nên nói ông ta không lo lắng là không có khả năng.
Diệp Du trở lại hậu trường mọi người lập tức ngừng nghị luận về cậu, sau đó đều quan sát vẻ mặt của cậu có điều bọn họ không thể nhìn ra được bất kỳ điều gì từ trên gương mặt bình tĩnh trước sau như một của Diệp Du.
“Thế nào rồi? Đội trưởng Cao nói gì vậy?” Quý Văn lo lắng hỏi.
“Đội trưởng Cao và phó đoàn trưởng bảo tôi chuẩn bị lên sân khấu." Diệp Du mở cốc giữ ấm uống một ngụm nước.
“Thật sự để cho cậu lên sao?" Quý Văn rất áy náy nói: “Thật sự xin lỗi, đều do tôi nhiều chuyện. Tôi luôn vậy, không quan tâm đang ở trong trường hợp gì cứ nổi điên lên là lại đùa giỡn, khiến cậu bị liên lụy rồi.”
“Không sao, không phải chỉ hát một bài thôi sao? Tôi không lo lắng cho nên cậu cũng không cần phải lo lắng.” Diệp Du không cảm thấy chuyện này có vấn đề gì cả.
“Cũng đúng, nếu đội trưởng Cao và phó đoàn trưởng đều đã đồng ý cho cậu lên sân khấu vậy chắc là không có vấn đề gì rồi." Quý Văn vỗ ngực mình muốn cổ vũ bản thân để không căng thẳng như vậy nữa.
Mọi người xung quanh đều nghiêm túc lắng nghe hai người bọn họ nói chuyện, nghe được Diệp Du nói câu ‘không phải là hát một bài sao?’ kia thì rất nhiều người đều lộ ra nụ cười chế giễu, có người thậm chí trực tiếp trợn trắng mắt, cảm thấy da mặt cậu không chỉ dày còn kiêu ngạo lại ngông cuồng.
Trước khi Diệp Du lên sân khấu, phía trước còn có năm sáu tiết mục biểu diễn khác, mỗi khi kết thúc một tiết mục hậu trường sẽ có một nhóm người rời đi lại có một nhóm người đi vào.
Cuối cùng cũng sắp tới lượt Diệp Du lên sân khấu, đội trưởng Cao cùng phó đoàn trưởng với cả Hứa Kính Viễn nghe nói chuyện này nên đã tới, lúc này bọn họ đều vây quanh trấn an bảo cậu đừng căng thẳng cứ phát huy như bình thường là được rồi. Nhìn thấy đãi ngộ này của Diệp Du trong lòng không ít người đều không nhịn được mà ghen tị, vì thế càng hy vọng cậu bị xấu mặt.
Diệp Du đi từ lối đi bước lên sân khấu, người của đội múa cũng vừa đúng lúc xuống sân khấu, lúc Diệp Thần đi ngang qua bên cạnh cậu thì khẽ đứng lại nhìn cậu nói: "Cố lên, không được phạm sai lầm nhé. Phía dưới có rất nhiều lãnh đạo nhìn, nếu anh xảy ra sai lầm thì cả trưởng đoàn cũng sẽ bị liên lụy.”
“Cảm ơn đã nhắc nhở." Diệp Du lạnh lùng nhìn cậu ta một cái sau đó tiếp tục đi về phía trước.