Chương 15

Lúc Diệp Du bước lên sân khấu thì rèm đang khép lại, Triệu Du là người chơi đàn cello của ban nhạc, anh ta thấy Diệp Du bước lên sân khấu thì gửi cho cậu một ánh mắt cổ vũ, Diệp Du gật nhẹ đầu với anh ta.

Sau khi phó đoàn trưởng kéo rèm tấm màn cao như hai tầng lầu cũng chậm rãi mở ra hai bên, khúc dạo đầu của ban nhạc cũng vang lên.

‘Ràng Buộc Trong Mộng’ là một bài hát nước ngoài được dịch ra và cải biên một chút. Nó biểu đạt nỗi nhớ nhung người thân ở nơi xa, giai điệu rất cao hơn nữa nhất định phải có giọng hát trong trẻo sạch sẽ mới có thể hát ra ý nghĩa của câu hát. Loại giọng nam cao cao trầm này sẽ hát không ra loại cảm giác trống rỗng của ca sĩ gốc.

Giọng Diệp Du vừa vặn rất trong trẻo sạch sẽ, có thể hát ra loại cảm giác trống rỗng. Khi tiếng hát trong trẻo của cậu vang lên giống như dòng suối trong vắt từ trong núi chảy vào trong lòng người nghe, có loại cảm giác trong vắt rửa sạch lòng người khiến cho người ta nghe vô cùng thoải mái cùng hưởng thụ, cao âm cùng chuyển âm cũng khá ổn định.

Đỗ Nghiêu là tay súng bắn tỉa mạnh nhất của đội hành động đặc biệt, thị lực của anh mạnh hơn người bình thường rất nhiều, huống chi hiện tại anh đang ngồi ở hàng thứ hai vì thế có thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của Diệp Du, thậm chí ngay cả thần thái trong mắt của Diệp Du anh cũng có thể nhìn thấy. Tiếng hát của Diệp Du tựa như một đôi bàn tay dịu dàng ấm áp, không hề ngăn trở mà trực tiếp tiến vào trái tim của anh. Anh tự cho là trái tim của mình đã được bảo vệ chặt chẽ lại có sức đề kháng cực kỳ mạnh mẽ. Vậy mà trái tim vốn cứng rắn như sắt đá của anh giờ phút này cũng bởi vì được hai bàn tay kia vuốt ve mà trở nên mềm mại.

“Tôi sắp kết hôn rồi." Ánh mắt Đỗ Nghiêu nhìn Diệp Du nhưng những lời này lại nói với Lâm Đông đang ngồi bên cạnh anh.

Lâm Đông đang hưởng thụ tiếng hát của Diệp Du, trong lòng đang nghe say sưa thì giọng nói của Đỗ Nghiêu đột nhiên kéo anh ta trở về thực tại. Anh ta lập tức quay đầu nhìn anh nghi hoặc hỏi: "Vừa rồi anh nói cái gì?”

Tiếng hát của Diệp Du khiến binh lính ở dưới đài vô cùng hưởng thụ, bọn họ cảm thấy tâm hồn mình được an ủi rất lớn. Giọng trầm thân thiện dịu dàng của cậu khiến cho lời bài hát cũng mang ý nghĩa xa xôi sâu lắng đầy cảm động, mà giọng cao của cậu lại uyển chuyển êm tai có thể làm cho tâm trạng người khác theo tiếng hát liên tiếp vang lên của cậu mà cảm giác tuyệt lại khiến cho người ta say mê.

Lâm Đông đang đắm chìm trong tiếng hát của Diệp Du thì bị Đỗ Nghiêu cưỡng ép kéo trở về thực tại nhưng người luôn luôn có thể nghe thấy bất kỳ động tĩnh từ khắp nơi thế mà lại không nghe rõ Đỗ Nghiêu ngồi bên cạnh anh ta nói gì đó.

“Anh vừa nói cái gì?" Lâm Đông hỏi lại một lần nữa. Anh ta có dự cảm vừa rồi anh ta không nghe rõ lời nói đó, là một câu nói sẽ làm cho anh ta rất khϊếp sợ.

“Tôi nói, tôi sắp kết hôn." Đỗ Nghiêu nói chuyện nhưng ánh mắt một giây cũng không rời khỏi mặt Diệp Du, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, anh cũng có thể thấy rõ làn da mịn màng trắng nõn của Diệp Du.

Lâm Đông lập tức mở to hai mắt, dự cảm của anh ta vẫn chính xác như mọi lần. Lời nói của Đỗ Nghiêu đã làm cho anh ta vô cùng kinh ngạc, anh ta nhìn Diệp Du trên sân khấu rồi lại nhìn Đỗ Nghiêu ngồi bên cạnh trong lòng rung rinh bất ổn. Bởi vì anh ta muốn nghiêm túc nghe xong bài hát này, nhưng sự tò mò khiến anh ta có khuynh hướng muốn lập tức hỏi Đỗ Nghiêu một câu rõ ràng. Suy nghĩ rối rắm đan xen vào nhau khiến cho anh ta lập tức ý thức được rằng anh khẳng định sẽ lãng phí thời khắc hưởng thụ khó có được này.

Lâm Đông nghĩ, nếu người cắt ngang anh ta không phải Đỗ Nghiêu thì sau khi buổi biểu diễn kết thúc anh ta nhất định phải đánh người đó một trận để xả giận. Nhưng mà người cắt ngang anh ta hết lần này tới lần khác lại là Đỗ Nghiêu, ngay cả ý nghĩ trút giận của anh ta cũng không dám có bởi vì người bị đánh chỉ có thể chính là anh ta.

Lâm Đông chỉ có thể thở dài trong lòng sau đó hỏi: "Đại úy, ngay cả đối tượng kết hôn của anh cũng không có thì kết hôn với ai?”

“Đối tượng kết hôn đã có rồi." Giọng điệu của Đỗ Nghiêu vang lên một cách chắc nịch.

“Có đối tượng kết hôn rồi?" Lâm Đông hâm mộ trừng lớn hai mắt: “Ở nhà sắp xếp cho phải không? Thật tốt, lúc này mới trở về chưa được một tuần vậy mà ngay cả người yêu cũng đã sắp xếp xong, chỉ chờ kết hôn, không giống như chúng tôi còn không biết phải đợi đến ngày nào mới có thể có người yêu.”

“Không phải do trong nhà sắp xếp mà là người tôi thích."

“Không phải do trong nhà sắp xếp?" Lâm Đông càng thêm nghi hoặc: "Chúng ta mới về được mấy ngày thôi mà? Anh thậm chí còn chưa về nhà thì anh đâu có thể gặp được ai?”

“Vừa mới thích, người đang hát trên sân khấu kia kìa." Ánh mắt Đỗ Nghiêu nhìn Diệp Du dịu dàng như làn nước trong xanh, khóe miệng cũng mang theo ý cười vui sướиɠ.

Lâm Đông quay đầu nhìn Diệp Du rồi lại quay lại nhìn Đỗ Nghiêu hỏi: "Anh có biết cậu ta không? Không phải, cậu ta có biết anh không? Không đúng, hai người có biết nhau không?”

“Hiện tại còn chưa biết, nhưng mà rất nhanh sẽ quen biết." Giọng nói của Đỗ Nghiêu khẳng định một cách chắc nịch.

“Nếu mà người ta đã có người yêu rồi thì sao?" Lâm Đông hỏi.

“Nếu mà cậu ấy đã có người yêu rồi... tôi sẽ có cách chia rẽ bọn họ. Cậu ấy nhất định sẽ là người của tôi." Trong mắt Đỗ Nghiêu nhanh chóng hiện lên ánh sáng kiên quyết mà tàn nhẫn.