Chương 39: Hoa sen đen (ba)

"Cộc cộc cộc..." Tiếng đập cửa bên ngoài vang lên, chỉ gõ một hai cái, chưa thấy có người đáp lại thì người đến dường như không kiên nhẫn được nữa, trực tiệp đẩy cửa mà vào. Người tới chính là Dương Nguyệt Nguyệt, vẻ mặt của cô ta sốt ruột, có vẻ như không phải tình nguyện đi vào trong phòng, cho nên chỉ đứng ở cửa, nhìn Tô Uẩn đang nằm trên giường, cứng ngắc mở lời: "Hừ, nếu không phải cha tôi bảo tôi tới thăm cô thì tôi sẽ không thèm bước vào phòng cô nửa bước."

Tô Uẩn biết cô ta còn nhớ chuyện lần trước, cũng không trả lời, chỉ là chờ cô ta nói câu tiếp theo.

Quả nhiên thấy Tô Uẩn không nói gì, Dương Nguyệt Nguyệt lại tiếp tục: "Tôi thật sự hi vọng cô có thể vĩnh viễn đừng tỉnh lại, chuyện lần trước, tôi sẽ không bỏ qua như vậy đâu, cô cứ chờ đi!" Cô ta hung hăng trợn mắt nhìn Tô Uẩn một cái, có vẻ cực kỳ không vui, bởi vì chuyện cốc trà lần trước mà giờ đây ngày nào cô ta cũng bị giam trong nhà, người lớn đều nói cô ta không hiểu chuyện, nhưng mà trước giờ chỉ có Tô Uẩn khúm núm nghe cô ta chỉ huy, lần này lại bị cô hại thành ra thế này.

Mặc kệ cho Dương Nguyệt Nguyệt ở trước mặt xả giận, vẻ mặt Tô Uẩn vẫn như cũ, không tức giận cũng không oán thán, chỉ là rót một cốc trà, bày ra một nụ cười đúng chuẩn, phối hợp với cặp mắt to đáng yêu, cộng thêm sắc mặt nhợt nhạt hiện tại, còn có dáng vẻ chỉ mới mười tuổi, vừa nhìn làm cho người ta cảm thấy vô cùng dịu dàng đáng yêu: "Chị Nguyệt, uống chén trà đi, chuyện lần trước là Tô Uẩn không đúng." Nói đến đây, giọng điệu cực kỳ chân thành, dường như đang nghiêm túc xin lỗi Dương Nguyệt Nguyệt.

"Cô còn biết làm lỗi của mình à, chỉ là một cái điều khiển từ xa, muốn cô cầm một chút thì sao, tôi đã nói rồi, chuyện của chúng ta không cần phải nói cho người lớn, nếu không, hừ, xem tôi làm thế nào mà xử lý cô..." Dương Nguyệt Nguyệt nhìn Tô Uẩn trước mặt, đột nhiên nhớ tới lần trước trong phòng khách, ai ai cũng khen ngợi Tô Uẩn, từ đó nói rằng cô ta không hiểu chuyện, trong lòng liền giận dữ, lập tức đi tới, hất đổ chén trà trong tay Tô Uẩn, nước trà nóng bỏng dội lên mu bàn tay Tô Uẩn làm cho đau đến run tay, chén trà trực tiếp rơi xuống đất.

Trong mắt hiện lên một tầng sương mù, Tô Uẩn làm như không hiểu, mạnh mẽ mở to đôi mắt, cố nén không cho nước mắt chảy xuống, yên lặng dùng tay còn lại che lấy mu bàn tay bị dội nước nóng của mình, cắn chặt môi dưới, đầu cúi thấp, giọng nói như mang theo chút nghẹn ngào: "Vì sao chị... chị Nguyệt Nguyệt lại không vui, tiểu Uẩn chỉ muốn chị Nguyệt Nguyệt có thể tha thứ cho tiểu Uẩn mà thôi..."

Câu này của Tô Uẩn vừa nói xong liền nghe thấy âm thanh đẩy cửa vào, sau đó là tiếng bạt tai vang lên, bốp một cái rơi trên mặt Dương Nguyệt Nguyệt. Nghe thấy tiếng bạt tai, khóe miệng Tô Uẩn không nhịn được giương lên một đường cong nhẹ, nhưng cũng nhanh chóng hạ xuống, đổi về biểu cảm trước đó, cô ngẩng đầu, nước mắt vẫn còn vương trong khóe mắt, lúc này tỏ vẻ không biết làm sao mà nhìn cảnh tượng trước mặt.

Người đánh Dương Nguyệt Nguyệt chính là cha của cô ta, Dương Quốc An, xem ra là vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh tượng này, không chỉ có ông ta mà còn có bà cụ Tô, lúc đầu chính là hai người họ bảo Dương Nguyệt Nguyệt đến thăm Tô Uẩn, mặc dù bà cụ Tô không thích Tô Uẩn, nhưng mà cảnh trước mắt này hiển nhiên cũng làm bà cụ đau lòng cho Tô Uẩn, cũng có chút phản cảm với Dương Nguyệt Nguyệt. Dương Quốc An, cha của Dương Nguyệt Nguyệt là người tương đối trung hậu đàng hoàng, trông thấy cảnh tượng lúc này cũng rất cao mình, trực tiếp cho Dương Nguyệt Nguyệt một cái tát.