Chương 15: Chính thức bái sư

Chuyện hồi sáng nay Dương Nguyệt Nguyệt bị mọi người mắng là không hiểu chuyện, nhưng cô cũng không bị đánh, chỉ bị phạt cấm túc một tuần không cho phép ra ngoài, chuyện này đối với một đứa nhóc ham chơi thì không khác gì một loại tra tấn.

Tô Uẩn không thèm để ý đến việc này, chào tạm biệt Dương Mai, nói là sẽ đi chơi cùng lão Lý, rồi đi ra cửa. Dương Mai cũng không ngăn cản, đi theo Tô Uẩn. Bà cảm thấy gần đây còn gái mình hình như đột nhiên trưởng thành hẳn lên, đôi mắt vô cùng sắc bén, không giống ánh mắt của một đứa nhỏ, vốn dĩ là một người tự phong bế chính mình, lại đột nhiên trở nên cởi mở rất nhiều, bất quá cũng chẳng sao cả, chỉ cần là con gái bà là đủ rồi.

Sau khi ra cửa, Tô Uẩn (?) tìm đường đến chỗ thôn xóm theo trí nhớ, nơi ở của lão Lý vẫn còn ở đây, nhưng bên ngoài đã thay đổi, mỗi đồ vật đều được đặt ở vị trí thích hợp, nhìn qua trông giống như một trận thế hấp dẫn linh khí. Bước vào bên trong liền cảm thấy thoải mái, mọi mệt mỏi cũng tan biến đi không ít.

Có thể thấy được Lý Huyền Chân vẫn có vài phần lịch sự tao nhã, khoảng sân nhỏ được bố trí vô cùng có linh khí, sống trong đó cũng là một loại hưởng thụ. Vừa mới bước vào trong sân, giọng nói hồ nhậu của Lý Huyền Chân từ trong truyền ra, “Tiểu Uẩn nhi, con đã đến rồi, mau vào đi.”

Nghe thấy giọng nói, nhưng Tô Uẩn cũng không vội, thong thả đi vào phòng, chợt nhìn thấy căn phòng lúc này còn có người. Trên đài cao có treo một bức chân dung, là bức chân dung của tổ sư, phía dưới là bàn thờ, bên trên bày đồ cúng tế, cắm ba nén hương. Lý Huyền Chân mặc một bộ đồ truyền thống, một chiếc áo choàng, trong tay cầm một khối ngọc bội đỏ như máu, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc nhìn Tô Uẩn.

“Quỳ xuống!” Thanh âm Lý Huyền Chân rất lớn vang dội khắp phòng.

Tô Uẩn nghe lời quỳ xuống lạy bức chân dung Tổ sư. Sau đó Lỳ Huyền Chân cầm ba nén hương trong tay, đầu tiên là cung kính bái lạy bức chân dung của Tổ sư, tiếp theo mở miệng nói, “Nay Lý Huyền Chân, chưởng môn đời thứ 265 của dòng dõi thần tướng, kính xin Tổ sư, hôm nay nhận Tổ Uẩn làm đồ đệ.” Nói tới đây, Lý Huyền Chân dừng một chút, rồi mới mở miệng nói, “Sau này, ngươi cũng sẽ là thần giống như ta, tất nhiên phải tuân thủ giới luật của ta, không được lạm dụng thuật pháp để hại người, phải biết không có tâm thì không có thành quả, không được dùng tướng thuật gây hoạ cho nhân thế, không lạm sát kẻ vô tội, nếu ngươi làm trái những điều đó, tất nhiên vi sư sẽ trục xuất ngươi khỏi sư môn, ngươi biết điều đó đúng không?”

Cứ nghĩ rằng bày trận thế như vậy sẽ doạ đến đứa nhỏ này, Lý Huyền Chân vẫn có chút đau lòng, bất quá thực tế sắc mặt Tô Uẩn không hề thay đổi, nghiêm túc hứa hẹn, sau đó quay sang Lý Huyền Chân lạy ba lạy. Tiếp đó dưới sự hướng dẫn của Lý Huyền Chân, sau khi thờ cúng bức chân dung của Tổ sư xong, cắm nhang vào lư hương, xem như đã bái sư xong.

Rất vừa lòng nhìn Tô Uẩn, khuôn mặt Lý Huyển Chân dù nghiêm nghị, nhưng ý cười dưới đáy mắt đã bán đứng ông. Thật vất vả mới thu được một tiểu đồ đệ như vậy, xem ra mấy ngày nay cái thân già này phải bận rộn rồi. Nghĩ tới đây, ông cầm miếng ngọc bội đỏ như máu trong tay đứa tới trước mặt Tô Uẩn. Miếng ngọc bội này cũng không phải một mảnh hoàn chỉnh, nhìn giống như bị vỡ làm hai, mảnh này chỉ là một nửa thứ nhất, màu máu bên trong như muốn chảy ra, mặt ngoài còn chạm khắc một đồ án cự kỳ thần bí và phức tạp, vừa nhìn đã biết nó rất xa xỉ. Hơn nữa trong mắt Tô Uẩn, cô có thể thấy bên trên ngọc bội tràn lan một luồng khí trắng nhẹ, khiến người ta cả thấy rất thoải mái.

“Sư phụ, cái này là…?” Tô Uẩn cầm miếng ngọc bội nhìn Lý Huyền Chân thắc mắc.