Chương 10: Người nhà khắc nghiệt( 1 )

Ngay sau đó, Tô Uẩn nhặt hòn đá Tô Tiểu Bảo vừa ném lên. Nếu hiện tại cô chỉ mới mười tuổi, thì cũng nên làm một vài hành động mà con nít mười tuổi sẽ làm. Lập tức, Tô Uẩn ném hòn đá đi, nhắm ngay trán Tô Tiểu Bảo.

Nhất thời, Tô Tiểu Bảo chưa bao giờ thấy Tô Uẩn cũng sẽ phản kháng lại, nên ngây ra, không tránh đi, lập tức bị hòn đá Tô Uẩn ném trúng ngay giữa trán, lập tức oa một tiếng khóc rống lên, thanh âm cực kỳ lớn, làm người trong nhà giật nảy mình.

Dương Nguyệt Nguyệt vốn định chế giễu sắc mặt lập tức thay đổi, hét lên với Tô Uẩn, “Này, ngươi vừa làm gì đó, sao lại ném người như vậy!”

Tô Uẩn lạnh mặt liếc Dương Nguyệt Nguyệt đứng trước mặt một cái, mặt không biểu tình, mở miệng nói, “Đầu tiên, ta có tên, sau đó, nếu biết ném người là không đúng, vậy vừa rồi hắn mới làm trò gì, ngươi muốn cái gì đây?”

Trong chốc lát, Dương Nguyệt Nguyệt cảm thấy túi trút giận trước mặt mình có chút xa lạ. Ngày thường không phải trầm mặc ít nói, đánh không đánh lại, mắng không cãi lại sao, sao đột nhiên thoáng chốc đã thay đổi làm cô không dám hó hé tiếng nào.

Nghe thấy tiếng khóc, mấy người lớn cũng ồn ào chạy ra. Vợ của chú tư Triệu Nhạc Hương lập tức đau lòng ôm con trai vào lòng, nhẹ giọng dỗ dành, “Ai da, Tiểu Bảo, con sao vậy, ai bắt nạt con, có phải chị Nguyệt Nguyệt không, lát nữa mẹ sẽ nói nó.”

Tô Tiểu Bảo nghe mẹ mình nói xong, lập tức cảm thấy tủi thân, cũng thấy mình đã có chỗ dựa, cặp mắt còn đọng hai giọt nước mắt, sau đó bẹp miệng, chỉ vào Tô Uẩn, “Nó, nó bắt nạt con, dùng đá ném con.”

Triệu Nhạc Hương đang dỗ dành con trai lập tức nhìn về phía Tô Uẩn, mà mấy người lớn cùng bà chạy tới cũng ồn ào cảm thấy không thể tin được, Tô Uẩn bắt nạt Tiểu Bảo khóc sao? Phải biết rằng Tô Tiểu Bảo là một đứa không sợ trời không sợ đất, từ trước tới giờ chỉ có nó bắt nạt người khác, sao có thể ngờ được nó cũng bị người khác bắt nạt.

Lập tức, bà nội Tô lên tiếng¸hung dữ liếc Tô Uẩn, “Ngươi lớn như vậy, sao còn bắtnaạt em trai hả, mau xin lỗi nó, còn không thì ngươi không được bước vào nhà, cứ đứng ở ngoài đi.” Giọng của bà rất lớn, giống như Tô Uẩn gây ra chuyện không thể tha thứ.

Buồn cười thật, cô bị nó bắt nạt, mà cô bắt nạt lại nó thì lại trở thành người làm sai?

Cô út còn sợ thiên hạ chưa đủ loạn cũng bắt đầu mở miệng, “Tiểu Uẩn một năm không gặp lá gan lớn ra rồi, chị dâu, chị thật biết cách dạy con.” Giọng điệu mỉa mai làm người khác cực kỳ khó chịu. Giọng điệu có chỗ nào là đang khen đâu, rõ ràng là đang thêm dầu vào lửa. Quả nhiên, Triệu Nhạc Hương đang đau lòng cho con trai mình hung hăng liếc mẹ cô Dương Mai một cái.

“Chị xem con gái chị làm gì đây!”

Lập tức, ánh mắt của bà nội Tô cũng nhìn mẹ nàng chỉ trích. Bà yếu ớt ngồi xuống, kéo Tô Uẩn nhẹ giọng nói, “Tiểu Uẩn, con không nên bắt nạt em trai, mau xin lỗi em đi.”

Lúc Tô Uẩn quyết định làm vậy cũng đã nghĩ tới hậu quả, chỉ là phản ứng của đám người trước mắt làm tim nàng cảm thấy ớn

Tô Uẩn cau mày vờ như không biết, khuôn mặt trắng bệch nhăn lại thành một cái bánh bao nhỏ, giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, “Tiểu Uẩn, Tiểu Uẩn chỉ nghĩ là đang chơi chơi đùa với nó, trước kia cũng thường xuyên chơi như vậy mà, Tiểu Bảo và chị Nguyệt Nguyệt bảo con đứng im, rồi ném đá vào người con, lúc nãy Tiểu Bảo cũng lấy đá ném con, con nghĩ rằng nó lại muốn chơi với con, hu hu hu, Tiểu Uẩn không biết mình lại làm sai chuyện gì rồi.”