Chương 9.1: Tết Nguyên Đán

Tô Uẩn nhìn bộ dáng giận dữ của hắn, làm Tô Uẩn nghĩ tới một lão ngoan đồng (lão già nhưng tính cách như trẻ con, dễ nổi nóng), lúc đầu quả thật là một vị cao nhân lạnh lùng, hiện giờ thấy ánh mắt không tin của Tô Uẩn liền kích động.

Lão Lý ở một bên nhìn tiền bối mà ngày thường ông kính trọng nhất lại phá lệ nhận đồ đệ, trong lòng bắt đầu vì Tô Uẩn mà sốt ruột, “Tiểu Uẩn, tiền bối Lý Huyền Chân thật sự rất nổi tiếng, tiền bạc cũng khó có thể mua được một quẻ của hắn, con không nên bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy.”

“Bé con, Huyền môn chúng ta chỉ thu nhận người có duyên, con với ta có duyên với nhau, ngươi lại có căn cốt phi thường, sinh mệnh lại kỳ lạ, ta mới nổi tâm thu nhận con làm đồ đệ. Lão phu hỏi lại con, con có muốn hay không?”

Bên cạnh lão Lý nhiều ngày như vậy, Tô Uẩn cũng biết ông không vô duyên vô cớ lừa gạt mình. Lý Huyền Chân này chắc chắn có tài. Tô Uẩn vẫn luôn hứng thú với thuật siêu hình này, nếu có thể bái sư thì đó là cơ hội tốt để học tập, lập tức cung kính cúi đầu, “Sư phụ, xin nhận của đồ đệ một lạy.”

Thấy Tô Uẩn quỳ lại, hắn mới vui vẻ một chút, sau đó lại nghiêm mặt, “Bái sư không được qua loa. Ta sẽ chọn ngày lành tháng tốt, kính tổ sư trước, rồi mới đến chúng ta. Chúng ta là thấy tướng của một phái, không thể lợi tướng thuật để làm chuyện xằng bậy, không được gϊếŧ người. Trên thế gian này, có nhân ắt có quả, nếu ngươi lợi dụng tướng thuật làm chuyện xằng bậy, thì do dù vi sư có đến chân trời góc biển cũng không thể cứu được ngươi.”

Thật ra lúc này trong lòng Lý Huyền Chân rất là vui vẻ. Hắn nghĩ cả đời này sẽ sống quãng đời còn lại trong khổ cực, già rồi nên lúc nào cũng cảm thấy cô độc. Hiện tại lại thu một bé con làm đồ đệ, mỗi ngày chạy quanh hắn gọi sư phụ, cảm giác này không tệ chút nào.

Lão Lý lúc này cảm thấy rất vui vì Tô Uẩn, nhưng sau đó lại phiền muộn nói với Tô Uẩn một việc. “Tiểu Uẩn, trong vài ngày tới, con cùng Lý sư phụ ở đây học tập đi, ta phải trở Bắc Kinh với con ta, về sau tiền bối Lý Huyền Chân sẽ ở đây.”

Tô Uẩn nghe lão Lý nói xong trong lòng có chút lưu luyến, cũn có chút kỳ quái. Kiếp trước tới lúc chết lão Lý cũng không có quay trở lại Bắc Kinh, bây giờ lại phải đi, không lẽ nàng sống lại cũng làm thay đổi một số việc? Cô không biết có phải thật sự là vậy hay không, nhưng như vậy cũng tốt, một ông lão cô đơn chung quy cũng không bằng có con cháu bên cạnh.

Ở nhà lão Lý ngồi một chút trời đã tối, Tô Uẩn đứng dậy muốn tạm biệt. Lý Huyền Chân thấy Tô Uẩn muốn đi về, liền đặt tách trà trong tay xuống, nói, “Con gái, hiện tại con vẫn còn nghỉ đông, sau này mỗi sáng sớm đến đây tìm ta, ta sẽ dạy con thuật dẫn khí trên núi.”

Tô Uẩn nghe xong liền đồng ý, nhưng không hiểu lắm Lý Huyền Chân đang nói gì.

Về tới nhà, lúc này Tô Uẩn mới nhớ ra hôm nay là tết, trong nhà đã nấu bữa cơm thơm ngào ngạt, từ xa đã có thể ngửi thấy mùi thơm và không khí náo nhiệt trong nhà, từng nhà đều treo pháo trúc trước cửa, Tô Uẩn nghe âm thanh này dường như cũng đã mấy đời. Ăn tết sao, cô thật sự đã quay về là chính mình lúc mười tuổi, tất cả đều là sự thật, cô sắp sửa bán đá quý kiếm tiền xài, còn năng lực của đôi mắt nữa.

Tuyết đã rơi, Tô Uẩn chà xát hai lòng bàn tay vào nhau, sau đó đi vào trong sân. Trong sân cực kỳ ồn ào, một đám con nít cãi nhau ầm ĩ trong sân. Nhìn thấy mấy đứa nhóc quen thuộc, là con trai Tô Tiểu Phúc của chú tư Tô Kiến Dân, còn có con gái Dương Nguyệt Nguyệt của cô út Tô Ngọc Liên. Dịp tết nên bọn họ cũng về quê đoàn tụ.

Nhớ lại kiếp trước, con trai Tô Tiểu Phúc của chú tư và con gái Dương Nguyệt Nguyệt của cô út rất thích bắt nạt cô. Lúc nhỏ chỉ cần dịp tết cô sẽ luôn tránh mặt hai người này. Tô Tiểu Phúc tuổi còn nhỏ đã từng đẩy ngã Tô Uẩn, lúc đó đầu cô đập vào tảng đá máu chảy không ngừng. Tên Tô Tiểu Phúc này ỷ mình được ba mẹ cưng chiều nên làm bậy, bảo hắn xin lỗi cũng không thèm xin lỗi, ngược lại còn bắt nạt Tô Uẩn.

Còn con gái của cô út, Dương Nguyệt Nguyệt, từ nhỏ cái gì cũng có, thích nhất là cùng với Tô Tiểu Bảo bắt nạt Tô Uẩn, cướp đồ của Tô Uẩn, như vậy nó mới có cảm giác là người chiến thắng.

Từ nhỏ Tô Uẩn mắc chứng tự kỷ, tự thu mình lại, ít nói, bị bắt nạt cũng chỉ cắn răng chịu đựng. Ngoài ra còn bởi vì bà nội không thích cô và mẹ của cô. Kỳ thật là ngay cả khi thấy con dâu và con của con dâu mình, mở một mắt nhắm một mắt mặc người khác chèn ép hai mẹ con cô. Mà cha của Tô Uẩn Tô Kiến Chương tuy thật lòng yêu thương mẹ cô, nhưng trong xương tủy vẫn có lòng hiếu thảo, sẽ không quá mức ngỗ ngược chống lại mẹ mình.

Vì thế từ nhỏ, ăn tết là khoản thời gian dày vò nhất của Tô Uẩn.Cảm giác bất lực lúc nhỏ nhìn mẹ mình bị bắt nạt cứ lởn vởn trong đầu cô không cách nào vứt đi được, huống hồ bà nội cô chính là loại người bần tiện, luôn gây khó dễ cho người khác, luôn thiên vị cho con trai thứ tư và con gái mình, hầu như chỉ cần biết đối phương thích là được. Nhưng lại luôn ghét bỏ mẹ của cô Dương Mai, chỗ này làm không tốt, chỗ kia làm không tốt. Tính tình mẹ cô lại nhã nhặn lịch sự, căn bản sẽ không cãi lại.

Năm nay ăn tết chú tư và cô út cũng trở về. Nhìn mẹ mình bận rộn trong phòng khách, còn cô út và vợ của chú tư ngồi một bên căn hạt dưa, có sự tương phản rõ ràng. Năm nào cơm tất niên cũng là mẹ cô chuẩn bị, mà những người này lại không hề động tay, chỉ ngồi một bên nhàn nhã nói chuyện, chờ đồ ăn dâng tận miệng, còn bắt bẻ đủ kiểu.

Tô Uẩn nhấc chân định bước vào nhà, lúc này hai người Dương Nguyệt Nguyệt và Tô Tiểu Bảo đang chơi nặn người tuyết cách đó không xa nhìn thấy Tô Uẩn. Tô Tiểu Bảo nhỏ hơn Tô Uẩn một tuổi, Dương Nguyệt Nguyệt lại lớn hơn Tô Uẩn một tuổi. Lúc này, Tô Tiểu Bảo trừng mắt mở miệng.

“Này, mau lại đây, cầm đống tuyết này lên, lạnh chết ta rồi.” Vừa nới xong, Dương Nguyệt Nguyệt đứng kế Tô Tiểu Bảo cũng nghe thấy, khanh khách cười, nhìn qua là biết đang muốn xem náo nhiệt.

Tô Uẩn không thèm để ý đến lời nói của Tô Tiểu Bảo, buồn cười, tuy bề ngoài cô chỉ mới mười tuổi, nhưng thật chất bên trong cái xác này là một linh hồn đã hai mươi tuổi, sao có thể hơn thua với một đứa con nít.

Thấy Tô Uẩn không để ý đến mình, Tô Tiểu Bảo nổi giận, trực tiếp nhặt một hòn đá ném vào cô. Tô Uẩn theo bản năng cảm giác được, hơi nghiêng đầu qua một bên, cục đá nhỏ chỉ lướt qua vai cô. Nếu bị ném trúng, thế nào đầu cô cũng bị sưng. Nheo mắt, Tô Uẩn thấy mình bị chọc giận rồi.