Chương 38: Cuối cùng hắn cũng đánh mất cô một lần nữa

Lưu ý: Không copy và đưa truyện đi đâu bằng mọi hình thức.

___________________________

Convert+ Beta: Mã Mã

Editor: Hạt Dẻ

Chương 38 : Cuối cùng hắn cũng đánh mất cô một lần nữa

“Thật ra, anh đã biết Thanh Nhã Lan muốn em làm con dâu bà ấy từ lâu rồi, tất cả những gì mà Mặc gia cho chúng ta cũng là vì cái đó, khi ấy cha anh tìm được anh, Mặc Ngâm Phong nói với anh, nếu anh không ra đi, anh ta sẽ làm cho Đường thị sụp đổ.”

Lúc ấy, hắn rất muốn có người thân nên hắn không muốn cha vì mình mà mất đi sự nghiệp.

Chẳng qua là lúc đó không nghĩ tới cô thật sự phải gả cho anh ta, nếu biết rõ có thể….

Cuối cùng, hắn cũng đánh mất cô.

Sắc mặt Lạc Tiểu Phàm nhìn thật không tốt, đe dọa sẽ làm Đường thị sụp đổ quả là phong cách của Mặc gia.

Lạc Tiểu Phàm cúi đầu lẩm bẩm: “Thực xin lỗi A Trạch, em không biết, em đã từng oán giận anh.”

Đường Trạch Hàn đau lòng.

Hắn tiến lên ôm cô vào trong lòng: “Tiểu Phàm, em quên anh ta đi, về sau, thế giới của em anh sẽ chịu trách nhiệm, giống như trước kia là tốt rồi.”

Lạc Tiểu Phàm nở nụ cười, nước mắt chảy ra từ khóe mi, cái này có được coi là hứa hẹn giữa bọn họ không.

Nhìn khuôn mặt dịu dàng như vậy, cảm giác yên bình như vậy, chiều cô nhất, bao dung cô nhất, A Trạch hiểu rõ cô nhất.

Hơn nhiều năm qua, cảm giác đã phiêu bạt này, như cái cây bồ công anh ở nơi nào cũng đã hiu quạnh.

Hiện tại, rốt cục cũng an tâm.

Cô kéo ngón tay út của Đường Trạch Hàn móc ngoéo lẫn nhau, giọng nói nghẹn ngào từ miệng phát ra nhưng lại ngây thơ như đứa trẻ: “Chúng ta ngoéo tay.”

Thời gian giống như đảo ngược đến cảnh hoàng hôn hôm đó, bọn họ ngoắc tay nhau dưới cây hoa hè và hứa hẹn với nhau.

-------------

Trở về khách sạn đã muộn, sau đó bọn họ đi ra ngoài, Đường Trạch Hàn dẫn cô đến quán mì nhỏ ăn một bữa, trong lòng của cô rất ấm áp.

Đúng vậy, cô phải nhìn về phía trước.

Đúng vậy, cô nên quên được rồi, nên buông xuống.

Trở lại khách sạn, ngoài cửa có một đống phóng viên cùng fan hâm mộ, Lạc Tiểu Phàm và Đường Trạch Hàn phải mất rất nhiều công sức mới có thể đi vào một cách thần không biết quỷ không hay.

Nhìn bọn họ đi vào, một cô gái lạnh lùng lập tức chào đón: “Trạch Hàn, anh đã đi đâu vậy, vì sao không nói tiếng nào, công ty đều kêu người đi tìm anh, buổi họp báo với phóng viên cũng đã bị huỷ bỏ.” Giọng nói của cô gái kia giống như trách cứ, nhưng càng nhiều hơn nữa là thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“A Sanh, là cô.” Lạc Tiểu Phàm vui mừng.

Cô gái kia xoay đầu lại, nhìn người bên cạnh hắn là Lạc Tiểu Phàm, khẽ nhăn mày một chút nhưng ngay sau đó vươn tay ra, bình tĩnh nói: “Xin chào, Tiểu Phàm, đã lâu không gặp.”

Lạc Tiểu Phàm thấy vậy cũng đi tới bắt tay, A Sanh vẫn lạnh lùng như cũ, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng rất bình tĩnh và không sợ hãi.

“Nhìn thấy cô thật vui, đúng rồi, sao cô lại ở chỗ này?” Lạc Tiểu Phàm rất vui vẻ.

Lãnh Nguyệt Sênh lớn hơn cô 2 tuổi, cùng tuổi với Đường Trạch Hàn, khi đó các cô ở chung một gian phòng, cho nên thời gian bọn họ ở bên nhau khá lâu, cô ấy đã không thích nói nhiều từ nhỏ, bình thường cô vẫn chơi với Đường Trạch Hàn, còn cô ấy thì chỉ đứng ở đăng xa nhìn lại, cũng không lại chơi cùng.

“Bây giờ tôi là người đại diện cho Trạch Hàn.” Lúc cô ấy cười thì sẽ có một sự lạnh lùng nhưng động lòng người.

“A.” Lạc Tiểu Phàm nhìn Đường Trạch Hàn, rồi lại nhìn Lãnh Nguyệt Sanh, cuối cùng cô vừa quay đầu đi nhìn Đường Trạch Hàn vừa cười như một tên trộm: “Hai người không biết…”

Đường Trạch Hàn gõ nhẹ một lên cái trán của cô, khuôn mặt hiện lên một nụ cười vui vẻ: “Đoán mò.”

Lạc Tiểu Phàm vuốt vuốt cái trán, cũng cười.

Những người bạn từ hồi nhỏ từ từ xuất hiện làm cho lòng cô bớt cô đơn đi không ít.

Hôm nay có chút mệt mỏi, Lạc Tiểu Phàm tắm rửa sạch sẽ liền đi ngủ.

Hôm nay là ngày kỷ niệm rất có ý nghĩa.

Trong phòng tổng thống xa hoa, Mặc Ngâm Phong đứng gần cửa sổ, hắn không mở đèn mà ẩn mình vào trong bóng tối, hắn giơ tay lên, rồi mở bàn tay ra, là một viên Ngọc Thạch màu đen, ở giữa ánh sáng bóng đêm dịu dàng cứ lẳng lặng chảy xuôi xuống.

Ánh mắt của cô gái kia…