Chương 357: Cùng nhau viết nên kết thúc của chúng ta (3)

Chương 357: Cùng nhau viết nên kết thúc của chúng ta (3)

Lúc trở lại đã là tháng tư.

Tạm biệt lạnh giá đã qua, những đau đớn cũng chỉ còn là quá khứ.

Tất cả mọi thứ vẫn quen thuộc như vậy, chỉ là mùa xuân đã đến rồi, không phải sao?

Oanh bay đầy trời, tơ lụa phấp phới, ngàn hoa quỳnh nở, sóng biếc rung động, hoa lan hoa huệ, sắc thắm như tô; vườn đầy sắc xuân, lạc hồng như mưa.

Tất cả đều tràn đầy sức sống.

Khi vừa xuống máy bay cô đã nhìn thấy những hình dáng quen thuộc.

Đa Đa được Lan Thanh Nhã ôm trong lòng, Lãnh Nguyệt Sanh cũng đưa Thu Nặc tới, cả Đường Trạch Hàn, bên cạnh anh còn có Đường Thu Ngôn.

Tất cả đều là người thân của cô, cũng là những người cô yêu quý nhất.

Giờ phút này, dường như đã trải qua từ kiếp trước----------

Đa Đa vừa nhìn thấy Lạc Tiểu Phàm liền từ trong lòng Lan Thanh Nhã đứng xuống.

Cô bé vừa lớn tiếng gọi "Mẹ, mẹ..." vừa chạy vội tới.

Thế nhưng cô vừa chạy được mấy bước liền ngã nhào trên mặt đất.

Lạc Tiểu Phàm cả kinh, vội vàng chạy lại.

Nhưng vẫn có người nhanh hơn cô một bước, Đường Thu Ngôn đứng bên cạnh đỡ Đa Đa dậy, hỏi một câu: "Em không sao chứ?"

Đa Đa vặn vẹo ngón tay, cúi đầu nói: "Không sao, cảm ơn anh Thu Ngôn."

Lạc Tiểu Phàm chậm rãi bước tới, nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Đa Đa thì không khỏi bật cười.

Cô con gái bé nhỏ của cô không phải là thích tiểu tử Đường Thu Ngôn kia chứ.

Nhưng phải thừa nhận rằng Đường Thu Ngôn khi lớn lên bất kể tính cách hay dáng hình đều giống bố tám chín phần, nếu Đa Đa sau này...

Cô bỗng nhiên lắc đầu.

Cô đang nghĩ gì vậy, Đa Đa còn nhỏ như vậy, đâu biết thế nào gọi là thích...

Cô vội đi tới, ngồi xuống trước mặt Đa Đa. Cô đưa mắt quan sát, mấy tháng không gặp, nhưng cô cảm thấy cô bé trưởng thành hơn rất nhiều.

"Mẹ, cuối cùng mẹ đã về, Đa Đa rất nhớ mẹ." Đa Đa làm bộ dạng uỷ khuất nói.

Lạc Tiểu Phàm ôm cô bé vào lòng: "Mẹ cũng rất nhớ con."

Đa Đa không yên lòng hỏi một câu: "Mẹ, sau này nếu mẹ bị bệnh, mẹ sẽ lại xa Đa Đa sao?""

Lạc Tiểu Phàm xúc động, hôn lên gương mặt nhỏ bé của Đa Đa: "Mẹ sẽ không bao giờ... bị bệnh nữa, cũng sẽ không rời xa Đa Đa nữa."

Nghe được câu này, cô bé lập tức cao hứng tới mức hoa chân múa tay, vui vẻ móc từ túi áo ra một thỏi Sweetheart chocolate, nhét vào tỏng tay cô: "Mẹ, cho mẹ này."

Lãnh Nguyệt Sanh ôm Thu Nặc tới, thân thể của con bé không tốt, vừa tới đã ngủ gục trên vai Lãnh Nguyệt Sanh.

Lạc Tiểu Phàm nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, có chút đau lòng.

Đứa bé này luôn làm cho người khác đau lòng như vậy.

Lạc Tiểu Phàm đến bên người Lan Thanh Nhã, ôm lấy bà: "Mẹ, mẹ vất vả rồi."

Lan Thanh Nhã cười, khoé mắt đã xuất hiện nếp nhăn nhàn nhạt, nhưng giọng nói thì vẫn thanh cao như trước: "Sau này đừng để mẹ lo lắng nữa là được."

Bà thừa nhận bà già rồi.

Bà vẫn luôn hối hận bởi vì bà mà cô và A Phong mới có một đoạn nghiệt duyên như vậy.

Nhưng trước đó vài ngày, qua điện thoại, A Phong bỗng nhiên nói với bà: "Mẹ, cảm ơn mẹ."

Đó cũng là ngày mà Lạc Tiểu Phàm phẫu thuật thành công.

Bà biết hắn cảm ơn vì cái gì.

Cả đời này A Phong sống quá cô đơn, quá u ám, Tiểu Phàm chính là sinh mạng của hắn, là màu sắc vu tười duy nhất trong cuộc đời hắn.

Bởi vì vậy... giây phút này, bà có thể cảm nhận được tình cảm mẫu thân vui vẻ, không còn những lạnh nhạt hay thù hận nữa.

Cho tới nay, bà vẫn luôn sợ bọn họ giẫm lên vết xe đổ.

Rốt cuộc, tất cả đều đã qua, rốt cuộc cũng tan thành mây khói...

Lạc Tiểu Phàm đi đến trước mặt Đường Trạch Hàn, ôm chặt lấy anh.

Không cần lên tiếng, chỉ cần một cái ôm ấm áp đã nói lên tất cả.

Có cảm kích, có thoải mái, không ai lên tiếng...

Tiểu Phàm, nếu như có thể, kiếp sau, anh vẫn sẽ chọn yêu em...

Buổi tối tại Nhϊếp gia.

Mấy tháng không gặp, thân thể Nhϊếp lão gia đã không còn được như xưa.

Bỗng nhiên, cô cảm thấy ông già đi rất nhiều.

Nghe nói, mấy ngày nay, ông còn vì chuyện của Tư Đồ Tuyết mà hao tâm tổn trí.

Ông đã biết chuyện Vân Chu là con của Thất công tử bên hắc đạo.

Sau khi biết chuyện, ông đã bị tức giận không ít.

Ai cũng biết năm đó hắc đoạ là trùm buôn thuốc phiện, ba mươi năm sau Hải Thất Công rửa tay gác kiếm, bắt đàu làm ăn chân chính.

Bên dưới hắn có bảy vị công tử.

Hai năm qua, Hải Thất Công căn bản đã ẩn cư, quyền hành dưới tay hắn trao lại cho Đại công tử Phượng Thiên Cừu, mọi người đồn đại rằng người này lòng dạ vô cùng độc ác, tâm địa sắt đá.

Cho nên bọn họ ""dưới đất làm ăn"", cũng không người nào dám động chạm tới.

Cho nên chỉ cần bọn họ không quá lộ liễu thì quan chức chính phủ cũng không động chạm, nước sông không phạm nước giếng. Dù sao thì ngoài mặt cũng danh chính ngôn thuận, không tìm được nhược điểm.

Bất quá người nào vừa biết giang sơn dễ đổi, bọn họ thầm địa hoạt động người nào cũng không phải là lòng dạ biết rõ, chẳng qua là không muốn nhóm lửa trên người, những người này nhìn qua nhìn qua bọn chúng đều là người khuông nhân dạng bảy vị công tử, trên thực tế mọi người cũng là dân liều mạng.

Thất công tử chính là con trai của Hải Thất Công.

Một đời trước mọi người đều biết rõ, Nhϊếp gia và Hải gia là kẻ thù truyền kiếp, năm đó thiên kim ngàn vàng của Hải gia cùng thiếu gia của Nhϊếp gia bỏ trốn, cuối cùng cả hai đều chết oan uổng, đoạn nghiệt duyên ấy cũng kết thúc.

Cũng chính vì vậy nên Tư Đồ Tuyết cùng Tiểu Phàm chính là cháu gái của Hải Thất Công, mối quan hệ này thực sự quá phức tạp. Nhϊếp lão gia vừa mới nghĩ tới con của Tiểu Tuyết có quan hệ với hắc đạo, chỉ hận không lột da của cô.

Nếu không phải Nhϊếp lão gia đã lui về nghỉ ngơi thì đã sớm tới tận hang ổ của bọn chúng để làm rõ.

Lạc Tiểu Phàm trong lòng rất nghi ngờ, Vân Chu rõ ràng là con của Tư Đồ Tuyết. Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

Ông nội già đi rất nhiều, nghe nói vài ngày tước đó bệnh tim cũng tái phát. Thật sự là phiền lòng.

Thế nhưng hôm nay thấy Lạc Tiểu Phàm trở về ông vô cũng vui sướиɠ, đặc biệt chuẩn bị rất nhiều món ăn ngon.

Cuối cùng cũng có người làm ông nhẹ lòng.

Lúc trở lại Mặc Viên đã là chín giờ tối.

Đa Đa đã ngủ thϊếp đi trên vai Mặc Ngâm Phong.

Chương 358: Cùng nhau viết nên kết thúc của chúng ta (4)