Chương 34: Bạch Nghiên Tô

Convert+ Editor: Mã Mã

Chương 34: Bạch Nghiên Tô

Bỗng nhiên, một người ăn mặt cực giống tiểu thư đi đến bên cô, dịu dàng nói: "Thật xin lỗi, nếu cô không phải khách mời thì cô không thể ngồi ở chỗ này được."

Khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm hiện lên một tia lúng túng, cô chỉ có thể đứng dậy, vừa lúc ngước mắt lên thì đột nhiên thấy một cô gái nữa.

Cô gái kia ——

Bỗng nhiên, trái tim đập chậm một nhịp.

Cô còn nhớ rõ người kia là —— Bạch Nghiên Tô.

Người ấy chính là người phụ nữ mà Mặc Ngâm Phong yêu, vì cô gái này mà hắn không tiếc gϊếŧ chết đứa con của mình.

Một cỗ bi ai và tức giận không khỏi dâng lên.

Ông trời, hình như ông muốn mở con đường tình ái cho người ta để đùa giỡn sao, hay, kiểu gặp nhau này nhất định phải có.

Mặc Ngâm Phong, cái người lạnh lùng như ma quỷ kia muốn vậy sao?

Hình như cô gái này đã thấy cô nên Lạc Tiểu Phàm lập tức xoay người tránh sang chỗ khác.

Cô, không muốn gặp người đó.

Bạch Nghiên Tô có vẻ đã nhận ra cô nên ả khẽ cười một cái, tư thái cao quý đi tới.

Tiếng bước chân “lộp cộp” càng ngày càng gần, lòng cô cũng càng ngày càng lạnh.

Trong đôi mắt cô không khỏi hiện lên một tia phòng bị.

Cô gái kia đi tới trước mặt cô, cười ưu nhã rồi nói: "Tiểu Phàm, từ lúc xa nhau cô không có chuyện gì xảy ra chứ?"

Từ khi xa nhau không có chuyện gì xảy ra sao?

Chân mày Lạc Tiểu Phàm nhíu lại bỗng nhiên giãn ra: "Bạch tiểu thư, đã lâu không gặp."

Trước kia cô vẫn gọi người này là chị Bạch.

Ánh mắt Bạch Nghiên Tô hiện lên một tia kinh ngạc, nhưng khôi phục lại sự thanh nhã rất nhanh, cô nhìn cái túi trên tay Lạc Tiểu Phàm, không thèm đếm xỉa tới, nói: "A, thì ra là ở đây, Tiểu Phàm, như vậy thật không tốt nha, phụ tá của tôi cầm hành lý cô đó."

Nói xong, cô gái ở phía sau nhìn thấy rõ chiếc túi mà Lạc Tiểu Phàm cầm không khác chút gì cái của mình đang giữ: "Hiện tại thì coi như vật đưa về chủ nhé, chúng ta thật đúng là có duyên." Khuôn mặt tươi cười trên khuôn mặt cô gái vẫn như vũ, thậm chí còn mang theo một tia xin lỗi.

Nhưng, Lạc Tiểu Phàm lại vô cùng chán ghét.

Cô gái đưa hành lý trả cho Lạc Tiểu Phàm, Tiểu Phàm không kịp đỡ nên hành lý rơi “bộp” một tiếng xuống đất.

Bạch Nghiên Tô ra vẻ thành thật xin lỗi: "Ôi, thật không tốt." Nói xong ả xoay người nhặt lại.

Lạc Tiểu Phàm cười lạnh trong lòng, cô nhặt hành lý lên trước, sau đó trả lại cái túi kia: "Vậy là vật trở về bên chủ."

Cô gái kia cười nhạt một tiếng, đưa bao cho phụ tá cầm: "Vốn nghĩ là nên đưa cho cô sớm một chút nhưng còn đang bận một số việc. Cô hẳn là đang rất gấp, như vậy đi, buổi tối hôm nay tôi mời khách, coi như bồi thường cho cô."

Có việc trì hoãn, trong hành lý có vé tham dự, giấy chứng mình thư, cầm hành lý và biết cô ngồi đây mà để cô đợi 4 tiếng, đúng là cố ý.

Nếu không phải cô chờ Đường Trạch Hàn thì đã sớm rời đi rồi.

Khuôn mặt Lạc Tiểu Phàm vẫn rất bình tĩnh, cô không muốn dây dưa với người như vậy, vị Bạch tiểu thư này là chủ tập đoàn Bạch thị ngàn vàng, có nhà lầu xe hơi, năm xưa cũng đi các nước ở Châu Âu, hiện tại còn mở nhà hàng khác sạn, đúng là một phụ nữ chẳng thua đấng mày râu, lòng dạ tâm cơ, tất nhiên là không thể nói chơi.

Lạc Tiểu Phàm tự nhận rằng ngày trước mình có tính toán, tranh giành với đối thủ này.

Nhưng cô đã quyết định rời đi, cho nên bây giờ cô không muốn bất ký dính dấp gì đến người này cả.

Cô khẽ cười rồi nói: "Không cần."

Nói xong thì liền xoay người.

"Ngâm Phong, anh đã đến rồi." Giọng nói Bạch Nghiên Tô lộ ra vui mừng.