Chương 20: Cô không quay đầu lại một lần.

Convert+ Editor: Mã Mã

Chương 20: Cô không quay đầu lại một lần.

Bây giờ cô nhi viện đã rộng hơn rất nhiều.

Lạc Tiểu Phàm đi đến bên một con sông ở đường biên, cuối cùng thì cũng có một chỗ vẫn giống như trước đây, cô đá đá mấy viên sỏi ở dưới đất. Viên sỏi nhỏ rơi xuống mặt hồ đang tĩnh lặng khiến nó rung động vài vòng, một lúc sau lại phẳng lặng như cũ.

Nó, thật giống tâm tình của của cô vào giờ phút này.

Chân đi thêm vài bước nữa đến bên tảng đó thì cô ngồi xuống, bất tri bất giác, bầu trời có chút tối đi. Nhìn như sắp mưa.

Lạc Tiểu Phàm ngây ngô cũng tưởng như vậy, cô thích nhất loại thời tiết mông lung u ám như sắp mưa này, tựa như mình sắp chạm vào bầu trời.

Không lâu sau, bầu trời bắt đầu nổi lên cơm mưa, giọt mưa đầu xuân rất nhỏ, rất nhỏ, rất nhẹ nhàng, như lông chim quẹt vào khuôn mặt, có chút ngưa ngứa.

Bỗng nhiên, trên đầu cô có một bóng râm xuất hiện.

Vừa lúc cô ngẩng đầu lên thì thấy gò má rõ nét của Đường Trạch Hàn.

Đường Trạch Hàn đứng ở sau lưng cô, tạo ra một bóng râm ở bên trên, nhưng ánh mắt hắn thì không nhìn về phía cô mà như đang bình tĩnh nhìn về phương xa.

Lạc Tiểu Phàm sửng sốt một hồi, sau đó đứng dậy.

"A Trạch..." Lạc Tiểu Phàm bật thốt lên một tiếng, giọng nói rất nhẹ, tựa hồ mang theo một tia không xác định.

Bàn tay cầm ô của người đàn ông nắm chặt, nhưng không quay đầu nhìn cô.

Ánh mắt Lạc Tiểu Phàm ảm đạm xuống.

A Trạch là xưng hô của lúc đó, sợ rằng hắn không muốn nghe ba từ kia.

Cô nhìn vẻ mặt lạnh lùng của hắn, Lạc Tiểu Phàm cười nhạt:"Đã lâu không gặp."

Lúc này, rột cuộc người đàn ông đã quay đầu lại:"Đúng thật là rất lâu rồi. Mấy năm nay, có khỏe không?"

Hắn vẫn cười như mây nhạt giống trước thể hiện rõ tính xa lạ.

Lạc Tiểu Phàm cũng cười nhạt: "Cũng không tệ lắm, em nhìn người quả không sai, nhưng thật không ngờ tới anh lại nổi tiếng vậy."

Khóe miệng Đường Trạch Hàn nhếch lên ... một cái:"Quá khen."

Bọn họ cứ mỉm cười với nhau, giống như một đôi bạn bình thường và nói chuyện như hai người vô tình gặp nhau.

Lạc Tiểu Phàm nhìn đồng hồ đeo tay một cái:“Thời gian không còn sớm, em đi trước, có cơ hội sẽ mời anh uống cà phê."

Đột nhiên lại chán ghét nhau như vậy, so với người không quen còn xa lạ hơn.

"Trời mưa, cầm cái này đi." Đường Trạch Hàn đưa ô vào trong tay cô.

Vào lúc hắn chạm tay cô, ngón tay lạnh lẽo của hắn không khỏi co lại.

Khí trời đầu xuân có vẻ khá lạnh nhưng cô chỉ mặc chiếc áo lông mỏng.

Lạc Tiểu Phàm khước từ:"Vậy còn anh?"

"Người của anh sẽ đến ngay lập tức." Giọng nói của hắn có chút lạnh.

Lạc Tiểu Phàm nghĩ hắn đang tức giận, thế nhưng vì sao?

Có thể là nhiều năm cô không gặp hắn.

Cô mỉm cười và nói:"Cám ơn, lần sau sẽ trả lại anh." Nói xong cô xoay người rời đi.

Mưa hay là đang tích tích tắc tắc rơi xuống, người đàn ông đứng ở bên tảng đá đã lâu, tóc, quần áo, tất cả đều thấm ướt.

Nhìn bóng lưng rời đi, vẻ mặt của hắn lại càng thêm lạnh lẽo.

Cô không quay đầu lại một lần.