Chương 2: Trừ phi tôi chết, hoặc là -- cô chết --

Convert + Beta : Mã Mã

Editor: Moon

“Chúng ta ly hôn đi.”

Khi thân ảnh đi tới cửa thì lập tức cứng ngắc.

Câu nói lần này là của Lạc Tiểu Phàm, hiện tại cô rất bình tĩnh. Là sau đớn đến chết lặng sao?

Người đàn ông đột nhiên xoay người, bước vài bước đến trước mặt cô rồi ngồi xuống, tay nắm lấy người cô thật chặt.

Lực ở tay hắn rất lớn, cô cảm thấy cơ thể mình như sắp bị bóp nát.

Nhưng cô mím chặt môi, ánh mắt quật cường.

“Ly Hôn? Mơ tưởng!” Hắn dừng một chút, lạnh lùng cười: “Trừ phi tôi chết, hoặc là, cô chết—— ” Hắn nói thật chậm, hung hăng gằn từng chữ một. Giọng nói lạnh băng như phát ra từ địa ngục, khiến người khác hít thở không thông.

Lúc này Lục Tiểu Phàm mới cảm nhận được sự hận thù, hắn hận cô, hắn rất hận cô ——

Người đàn ông đột nhiên buông tay, đứng lên, nhìn xuống sàn nhà từ trên cao giống như chủ nhân nhìn con mèo nhỏ, đáy mắt hiện lên sự đau đớn thấu xương.

Ly hôn sao? Đời này đừng mơ tưởng——

“Bốp” Tiếng bát vỡ vang lên.

Đột nhiên, Lạc Tiểu Phàm nhặt mảnh sứ vỡ trên sàn, không chút do dự cắt cổ tay mình.

Máu chảy ra từ cổ tay, giống như những con rắn nhỏ lan rộng, chảy xuống một giọt lại một giọt, nhỏ trên sàn nhà.

Cô nở nụ cười, đứng lặng nhìn người đàn ông trước mắt, cười thành tiếng. Cô thực muốn nhìn hắn sẽ có phản ứng gì.

Cô thừa nhận mình đã điên rồi.

Đáng tiếc, cô chẳng nhìn thấy biểu cảm dư thừa gì trên khuôn mặt hắn.

Hắn giống như một núi băng đứng đối diện cô, điều biến đổi duy nhất là đồng tử đột nhiên co rụt, hiện lên sự chán ghét.

Người đàn ông không thèm nhìn cô, sau đó bước đi.

Đúng, hắn thực sự không quan tâm đến sống chết của cô.

Chỉ là, cô không biết, cô sẽ chết như thế nào?

Một lúc sau, những bác sĩ đi tới, tay chân họ có vẻ lúng túng, bác sĩ gia đình của Mặc gia là những người giỏi nhất của lĩnh vực y học.

Cho dù hiện tại cô cầm dao đâm vào tim mình nhưng hắn không muốn cô chết, thì cô phải cố gắng sống thật tốt.

Hơn nửa giờ sau, miệng vết thương của Lạc Tiểu Phàm đã được xử lí xong, bác sĩ tiêm thuốc an thần cho cô, hắn ngồi bên cạnh trên chiếc giường lớn được chạm trổ tinh xảo mà cô nằm. Đôi mắt cô vẫn mở to, nhìn trần nhà, nhìn một mảnh mông lung trước mắt.

Đây là trần nhà đắt nhất trên thế giới, phía trên được nạm ngọc tinh xảo, óng ánh. Giống như bầu trời đầy sao, ánh sáng đèn treo dịu dàng, lộng lẫy, và còn động lòng người.

“A Phong, nếu mỗi ngày đều có thể nhìn thấy những vì sao đẹp thế này thì thật tốt.” Đêm đó hắn cầu hôn trên đỉnh núi Hà Phong, Lạc Tiểu Phàm nửa tỉnh nửa mê rúc vào ngực hắn, nhẹ nhàng nói nhỏ.

Khi đó, Mặc Ngâm Phong hôn nhẹ lên trán cô: “Đêm nào anh cũng có thể ngắm sao cùng em, anh muốn tặng những thứ gì đẹp đẽ nhất cho em.”

Khi đó cô vui vẻ nở nụ cười, hạnh phúc ngập tràn.

Khi ấy cô rất ngu ngốc, rất khờ dại….