Chương 1: Không ai quan tâm đến sống chết của cô

Convert + Beta: Mã Mã

Editor: Moon

Cô vẫn nghĩ rằng hắn yêu cô.

Bằng không, vì sao hắn lại tổ chức một hôn lễ long trọng như vậy, cô từng nghĩ rằng một con vịt xấu xí có thể biến thành thiên nga, cô bé lọ lem có thể gặp được hoàng tử, câu chuyện cổ tích có thể xảy ra. Hiện tại, cô khờ dại nghĩ rằng hạnh phúc sẽ đến với mình, chỉ cần mình cô đưa tay ra là có thể chạm tới hạnh phúc…

Cô - Lạc Tiểu Phàm, ba tháng trước đột ngột được gả cho người thừa kế duy nhất của tập đoàn đá quý giàu có nhất Châu Á - Mặc Ngâm Phong.

Cũng giống như cái tên, hắn thực sự đúng là ngọc thụ lâm phong, đẹp trai phong độ, từng được tờ báo uy tín nhất Châu Á bầu chọn là “Viên kim cương vàng ưu tú nhất”, “Là người tình trong mộng của phụ nữ”.

Mọi người đều biết, Mặc gia là nhà kinh doanh đá quý hàng đầu, thịnh hành trên toàn thế giới, Mặc gia không chỉ kinh doanh đá quý mà cũng tham gia vào mảng thời trang, điện tử, hiện tại tham gia vào cả thị trường bất động sản.

Có thể nói không ai thống kê chính xác nổi tài sản của Mặc gia.

Người thừa kế duy nhất của Mặc gia - Mặc Ngâm Phong chính là ông chủ của giới trang sức quý giá, là nhân vật quan trọng.

Có tình yêu thương sủng ái như hoàng đế sủng phi, cuối cùng nhanh chóng chấm dứt cuộc sống độc thân, khiến cho bao nhiêu trái tim phụ nữ tan vỡ.

Không ai biết vợ của hắn là thần thánh phương nào, truyền thông cùng với chó săn đều không moi được tin tức gì. Có người hâm mộ lại có người ghen tỵ, và cũng có một số người thì đang suy nghĩ xem ai lại may mắn trờ thành thiếu phu nhân của Mặc gia.

Nó là một điều bí ẩn đối với thế giới bên ngoài.

Nhưng tất cả là một cơn ác mộng.

Nếu hắn đã chán ghét cô, thậm chí không ngại gϊếŧ chết đứa con của bọn họ, lúc trước cần gì phải khổ sở theo đuổi, cần gì phải lấy cô làm vợ, hiện tại cần gì phải ép buộc cô ở lại bên cạnh, ràng buộc lẫn nhau, tra tấn lẫn nhau.

Hai tháng này, từ khi mất đứa nhỏ đi, Lạc Tiểu Phàm luôn luôn tự hỏi vấn đề này, suy nghĩ đến muốn phát điên.

Cửa phòng ngủ bị đẩy nhẹ ra.

Nữ quản gia cẩn thận bưng bát thuốc trên tay: “Phu nhân, cô nên uống thuốc.”

Ha ha, uống thuốc, uống thuốc để thân thể của cô khỏe lại sao, uống thuốc thì đứa bé có thể trở về sao?

Bác sĩ nói với cô rằng, cô rất khó có thể làm được nữa.

Thân ảnh cao lớn dựa vào cánh cửa, khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt lạnh lùng. Hắn chậm rãi bước tới phía trước, từng động tác đều tao nhã giống như một vương tử.

Đi đến bên cạnh quản gia, hắn đưa tay cầm lấy chén thuốc, ngồi xổm xuống đưa chén tới bên miệng Lạc Tiểu Phàm, giọng nói lạnh băng vang lên: “Uống hết thuốc đi.”

Lạc Tiểu Phàm đi chân trần, cô ngồi dưới đất ôm hai đầu gối, ngồi xổm nhìn người đàn ông trước mặt mình, tay phải hắn cầm bát thuốc đưa tới miệng cô, nếu giọng nói không lạnh lùng như vậy, thì người khác sẽ tưởng ông chồng đang yêu thương cô vợ mình, che chở vợ mình.

Cô mím môi, quay đầu qua một bên.

“Rào——” Tất cả thuốc đều hắt vào mặt cô.

Lạc Tiểu Phàm nhắm mắt lại, nước thuốc chảy xuống theo những sợi tóc, chảy xuống hai má rồi đến cằm, hương vị chua xót tràn ngập trong miệng và trong lòng cô.

“Không uống thì thôi, không ai quan tâm đến sống chết của cô đâu.” Giọng nói bình tĩnh không chút ấm áp, giống như lưỡi dao sắc bén đâm mạnh vào trái tim cô, cô thật không thể hiểu nổi.

Nửa bên mặt của cô bị phỏng đỏ ửng lên.

Hắn cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, sau đó xoay người rời đi.