Chương 02

Tháng trước, Đằng Cư cùng vài người bạn tụ tập rủ nhau đánh tennis, nghe nói cánh tay vô tình bị thương, đến nay vẫn không thấy có chuyển biến gì tốt hơn. Hắn nghe kể từ mẹ về một người thầy thuốc già, đối với loại chấn thương xương khớp này, cực kỳ lợi hại, vì thế liền nhờ Bàng Húc Nghiêu chở đi xem thử.

Bàng Húc Nghiêu ấn vài lần ứng dụng chỉ đường trên màn hình, chạy xe đến một cái hẻm nhỏ. Đột nhiên nghe thấy Đằng Cư ngồi bên cạnh mắng một câu thô tục, hắn nghi hoặc quay đầu nhìn về phía người anh em đang phát rồ kia.

“Là con ả Lưu Hàm Vi!” Đằng Cư nghiến răng nghiến lợi mà trừng mắt nhìn cô gái trẻ trung vừa mới bước xuống xe.

Bàng Húc Nghiêu nghiêng đầu nhìn, người nọ ăn mặc phong cách rất trung tính, diện mạo xinh đẹp soái khí bức người, dáng người cao ráo thon dài. Nếu chỉ nhìn lướt qua, quả thật không thể nhận ra là nam hay là nữ.

“Tĩnh Mẫn bị nɠɵạı ŧìиɧ!” Đằng Cư nhìn cô ta mở cửa xe cho một cô gái xa lạ nữa bước xuống, miệng lưỡi trở nên đằng đằng sát khí.

“A Cơ không phải đã nói cô ta kế thừa gien đào hoa của Lưu Thành Nguyên sao, giống ba mình khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, có gì kì lạ đâu?” Bàng Húc Nghiêu không để bụng cho lắm, hắn quay đầu tìm kiếm chỗ đỗ xe.

Đằng Cư trầm mặc một lúc, về sau mới lên tiếng: “Người kia, giống như… Chính là cô vợ mà Lưu Thành Nguyên kim ốc tàng kiều(1)”. Khẩu khí mang theo nét do dự không rõ, bởi vì khoảng cách hơi xa một chút, nên cũng không thể nhìn kĩ được, có điều ngũ quan người nọ so với Lưu Hàm Vi có chút tương tự.

Bàng Húc Nghiêu không có tâm tình để ý hai người các cô, rối rắm tìm chỗ dừng xe tại con hẻm nhỏ hẹp này. “Sớm biết thế này thì đã đem con xe cũ kĩ của ba tôi tới rồi, cậu xuống trước đi, tôi lùi xe đem đỗ ở ngoài”.

Đằng Cư ừ một tiếng, cả người đùng đùng sát khí xuống xe, điệu bộ muốn đi kiếm chuyện.

“Đều đã chia tay, cũng trở thành người lạ rồi, đừng lại truy cứu chuyện trước kia nữa”. Bàng Húc Nghiêu sợ bản thân nhất thời không quan sát Đằng Cư, cậu ta sẽ lại đi gây sự. Gia thế Lưu gia không hề tầm thường càng không thể đem ra so bì, chọc tới bọn họ sẽ rất phiền phức.

Đằng Cư không thèm nghe hắn khuyên bảo, phừng phực lửa giận bước vào cánh cửa tứ hợp viện(2) đang mở rộng.

Bàng Húc Nghiêu lo Đằng Cư lỡ lời xúc phạm Lưu Hàm Vi, sự việc về sau sẽ trở nên phiền toái. Hắn mất kiên nhẫn mà chậc một tiếng, lái xe rời khỏi con hẻm nhỏ.

Chờ đến lúc hắn đi vào bên trong tứ hợp viện, phát hiện người mới vừa nãy vốn mang lửa hận ngút trời, bây giờ lại trưng lên vẻ mặt thân thiết cười toe toét, đứng đối diện Lưu Hàm Vi cùng một cô gái đang đưa lưng về phía cửa, vừa trò chuyện vừa cười đùa rôm rả, làm Bàng Húc Nghiêu suýt nữa mù cả hai mắt.

“Nói như vậy, nhà cháu với nhà mẹ đẻ của dì đây đều cùng một khu rồi, thật là trùng hợp nha!”. Đằng Cư mặt mày vui như mở hội, tươi cười rạng rỡ, cả người đều tỏa sáng lấp lánh.

Bàng Húc Nghiêu quá hiểu người bạn thuở nhỏ tính tình dễ xúc động này, biết đây là dấu hiệu đã rơi vào lưới tình của cậu ấy. Liền cảm thấy khó hiểu, chuyện như thế nào mà lại đột nhiên coi trọng Lưu Hàm Vi rồi? Biết rõ cô ta là đồng tính luyến ái, còn hớt tay trên bạn gái mình. Tình huống bỗng dưng đảo ngược thế này, làm Bàng Húc Nghiêu không kịp nắm bắt được.

“Đằng Cư”. Bàng Húc Nghiêu đi về phía cậu ta.

Đằng Cư nhìn thấy bạn tốt của mình, mới sực nhớ tới sự tồn tại của hắn, đem bốn chữ thấy sắc quên bạn này, rốt cuộc thực hành triệt để.

Lưu Hàm Vi liếc mắt nhìn hắn một cái, mặt không cảm xúc, cũng không có hứng thú, lặng lẽ dời ánh mắt đi nơi khác.

Nhưng đến khi người phụ nữ bên cạnh cô bỗng dưng xoay người lại, nhìn về phía hắn, nở một nụ cười dịu dàng trong sáng.

Bàng Húc Nghiêu như bị sét đánh mà đơ người tại chỗ. Lần đầu cảm nhận được, cái gì gọi là nhất kiến chung tình, bị một cái tươi cười làm hắn vừa gặp đã thương. Trong mắt chỉ có hình bóng kiều diễm nở nụ cười hoa mỹ, những thứ xung quanh đều nhạt nhòa vô vị, trở thành thứ phụ họa cho nàng.

“Người này chính là dì Lưu”. Đằng Cư nhiệt tình giới thiệu người trước mặt đây cho Bàng Húc Nghiêu, cố tình làm lơ sự tồn tại của Lưu Hàm Vi.

Ánh mắt Lưu Hàm Vi trong vắt như thấu lòng người mà nhìn lướt qua Đằng Cư, đối với hành vi của hắn không có ý kiến.

“Dì Lưu, đây là bạn thuở nhỏ của cháu”. Đằng Cư từ trong miệng phun ra hai chữ dì Lưu, ngữ khí mờ ám quyến rũ, vừa giống mật ngọt vừa giống thứ rượu đậm đà. Khi giới thiệu Bàng Húc Nghiêu, lại liền đến tên cũng lười nói, một câu bạn thuở nhỏ như muốn tống hắn đi.

Bàng Húc Nghiêu trừng mắt nhìn Đằng Cư, sau đó xoay người nhìn thẳng nàng, vẻ mặt thận trọng đứng đắn. “Dì Lưu, xin chào dì, cháu là Bàng Húc Nghiêu, con trai Bàng Thanh Nhiên”.

Nghe hắn tự giới thiệu, người nọ cùng Lưu Hàm Vi đều lộ ra vẻ kinh ngạc. Phản ứng của nàng cũng không mấy rõ ràng, đối với danh tiếng của cha hắn chỉ nghe qua, lại không quen biết. Còn Lưu Hàm Vi tham gia nhiều bữa tiệc lớn, biết Bàng gia có nhân vật làm mưa làm gió này, không tự chủ mà đánh giá hắn vài lần.

“Tự giới thiệu còn mang cha ra nói, cậu đúng thật là vô sỉ”. Đằng Cư thấy Bàng Húc Nghiêu chỉ cần một câu, mà đã kéo gần được quan hệ đôi bên, liền đè thấp giọng nói, trách móc Bàng Húc Nghiêu.

Bàng Húc Nghiêu không thèm để ý đến cậu ta, đôi mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ dịu dàng, đường nét khuôn mặt thanh tú, hoàn toàn tìm không ra dấu vết năm tháng để lại. Có thật là nàng đã có một đứa con gái gần hai mươi tuổi hay không, thật khiến người khó có thể tin được.

Phụ tá của lão trung y(3) đi ra gọi tên, nàng một thân một mình bước vào, để lại Lưu Hàm Vi ở bên ngoài.

“Dì làm sao vậy? Cô như thế nào không đi vào xem?”. Đằng Cư tự nhiên như quen biết mà nói với Lưu Hàm Vi.

Lưu Hàm Vi trừng mắt liếc nhìn, sau đó không để ý đến hắn nữa.

“Đi vào bảo vệ dì đi chứ! Dì một mình với lão trung y, trai đơn gái chiếc, lỡ như đối phương lòng mang ý xấu thì phải làm sao bây giờ?”. Đằng Cư so với con gái, càng lo lắng bảo vệ trinh tiết của mẹ nhà người ta.

“Tôi cảm thấy ở chỗ này quan sát anh, mẹ tôi sẽ càng an toàn”. Lưu Hàm Vi thong thả đáp lời.

“Cậu ở bên ngoài còn chưa đủ mất mặt sao”. Bàng Húc Nghiêu kéo lấy tay Đằng Cư, ngăn cản ý đồ lộ rõ kia của hắn.

Làm trò trước mặt con gái nhà người ta, mơ ước mẹ nhà người ta. Quan trọng là hai bên đều là người có thân phận, nếu truyền tin này ra, thì thật sự sẽ thành trò cười thế kỷ.

Lưu Hàm Vi cười lạnh một tiếng. “Anh mất mặt là chuyện của anh, nếu đυ.ng chạm gì đến tôi, anh chống mắt mà xem tôi như thế nào chỉnh chết anh”.