Chương 16

Vốn trong lòng Trình Hữu rất tự tin với kịch bản này, nhưng lại bị Tần Hàm không chút lưu tình ném sang một bên.

"Ba ba...... Người...... Người đều đã biết......" Trình Hữu không dám đối diện với Tần Hàm, đôi mắt ngập nước ngó loạn khắp nơi.

Tần Hàm một tay mở chốt an toàn của khẩu súng, âm thanh chuyển động của linh kiện vang lên rõ ràng bên tai cậu. Trình Hữu tim đập càng lúc càng nhanh, cậu thậm chí còn hoài nghi nếu cậu nói ra một lời nào không đúng, Tần Hàm liền một phát súng bắn cậu chết trước.

"Tiểu Hữu," Tay cầm súng của Tần Hàm để ngay ở trên vai trái Trình Hữu, bờ môi hơi mỏng cách tai phải cậu chỉ có nửa centimet, "Khẩu súng này có mấy viên đạn?"

Nhiệt khí chui vào lỗ tai, có chút ngứa. Trình Hữu không dám trốn, run rẩy nói: "Bốn, bốn viên." Đó là một cây súng kiểu cũ, ba mươi năm trước đã dừng sản xuất, là vật kỷ niệm quân đội tặng cho Tần Hàm, chỉ lắp được bốn viên đạn.

Tần Hàm gật gật đầu: "Tiểu Hữu thật thông minh." Giơ tay "Phanh" một tiếng vang lớn, viên đạn gào thét găm vào tường, tranh chữ treo trên tường bị chấn rớt xuống dưới, khung ảnh l*иg kính rớt vỡ bắn tung tóe.

Tiếng súng vang vọng toàn bộ nhà lớn Tần gia, vệ binh ở cửa lớn đều bị dọa sợ không nhẹ, nâng súng lên chạy vào nhà chính. Quản gia ngăn bọn họ lại, vội vàng vọt vào muốn nhìn một chút có phải có chuyện gì xảy ra không.

Trong thư phòng trừ bỏ tranh chữ lung tung rối loạn rớt đầy đất và lỗ đạn trên tường, còn lại chuyện gì cũng không có. Tần Hàm lạnh lùng nói: "Đi ra ngoài."

Trình Hữu sợ tới mức nhắm chặt đôi mắt, cậu trước nay chưa từng thấy Tần Hàm giận như này. Đây đã không phải chuyện cậu giả vờ làm nũng đáng thương là có thể giải quyết được. Tần Hàm thật sự tức giận, mùi thuốc súng từ nòng súng bay vào trong xoang mũi Trình Hữu, gương mặt cậu nóng bỏng dán lên trên huân chương lạnh như băng trên ngực hắn.

Quản gia kinh hồn táng đảm nhìn súng trong tay Tần Hàm, khí tràng dưới cơn thịnh nộ của Alpha làm một Beta như ông có chút run. Quản gia phí chút sức lực căng da đầu mới khiến bản thân có thể thẳng sống lưng đứng ở cửa, cung cung kính kính cúi đầu xuống ngực: "Tiên sinh, Lưu hiệu trưởng muốn gọi điện cho ngài, là chuyện về phân hiệu."

Tần Hàm liếc mắt nhìn quản gia một cái, không chút để ý mà buông súng xuống, nói: "Nói cho lão Lưu, văn kiện phát xuống nói thế nào, ông ta làm thế nấy, không cần hỏi lại ta."

Quản gia lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, cung kính rời khỏi thư phòng, thật cẩn thận mà đóng cửa lại.

Bước nhạc đệm nhỏ này đánh gãy sự tức giận của Tần Hàm, làm cho không khí Trình Hữu gây lỗi hồi nãy đã trở nên ôn hòa, cậu nhẹ nhàng nắm cổ tay áo Tần Hàm, dùng âm thanh mềm mại ngọt thanh làm nũng: "Ba ba, con sai rồi."

Tần Hàm phức tạp nhìn Trình Hữu, cầm tập văn kiện thứ hai từ trên bàn lên: "Tiểu Hữu, con lại nhìn cái này đi."

Trình Hữu tò mò mở ra, khuôn mặt nhỏ đỏ rực tức khắc trở nên trắng bệch.

Đó là một phần đơn hỏa thuận ly hôn.

"Ba ba......" Trình Hữu hoảng đến hoang mang lo sợ, đôi mắt ngập nước nhìn khuôn mặt không biểu tình của Tần Hàm, "Ba ba, tại sao người lại cho con xem cái này? Ba ba người muốn bỏ con sao? Ba ba thật xin lỗi con sai rồi...... Người đừng không cần con......"

"Tiểu Hữu," Tần Hàm nhéo khuôn mặt trắng bệch của vợ nhỏ, trên mặt không vui không buồn, "Là con không cần ba ba trước, đúng hay không?"

Trình Hữu không phản bác được. Cậu đào tẩu, tranh thủ lúc Tần Hàm không ở nhà bỏ chạy đến trường quân đội. Cậu từng cho rằng đó là đường sống duy nhất của mình, đường sống duy nhất có thể cho cậu cơ hội làm người.

Người bị thế giới trói buộc liều mạng giãy giụa truy tìm tự do, mà sau khi tự do tràn đầy như không khí tràn ngập khắp cuộc đời người đó, họ lại bắt đầu sợ hãi mất đi con đường liên lụy hồn phách họ.

Trình Hữu gắt gao bắt lấy ống tay áo Tần Hàm, lắc đầu nức nở: "Kia... Thật xin lỗi...... Ba ba...... Thật xin lỗi......"

"Tiểu Hữu, vậy con nói cho ba ba biết," Tần Hàm nói, "Ba ba nên tha thứ cho con thế nào đây?"

"Ba ba phạt con, hung hăng trừng phạt Tiểu Hữu, được không......" Trình Hữu một chút tin tưởng cũng không có, cậu lúc này thật sự đoán không ra tâm tư của Tần Hàm. Có lúc trong nháy mắt cậu cảm thấy Tần Hàm kỳ thật không thể nào sinh khí, nhưng lại đảo mắt một cái Tần Hàm liền ở bên cạnh đầu cậu nã một phát súng.

Lòng bàn tay ấm áp của Tần Hàm nhẹ nhàng để ở sau cổ Trình Hữu, trầm giọng nói: "Tiểu Hữu, ba ba đã cho con cơ hội."

Chân Trình Hữu mềm nhũn, kinh nghi bất định ngẩng đầu nhìn Tần Hàm. Còn chưa thấy rõ biểu tình, đã bị hắn xách lên ấn ở trên bàn sách, hai tay bị giữ ở sau người. Trình Hữu hoảng sợ giãy giụa một chút: "Ba ba!"

Tần Hàm vài động tác liền bó đôi tay Trình Hữu ở sau người, lạnh lùng nói: "Đừng nhúc nhích."

Trình Hữu không dám động. Dây thừng trói cổ tay cậu một chút cũng không chặt, giống như hơi chút dùng sức liền có thể mở. Nhưng cậu lúc này không dám lại chọc Tần Hàm sinh khí, ngoan ngoãn ghé vào trên bàn sách lạnh băng, gương mặt đè ở trên văn kiện, mông ở trong quân trang thiếu co dãn căng thẳng.

Tần Hàm quân ủng đạp lên trên sàn nhà, phát ra âm thanh nặng nề, mỗi một bước đều dẫm đến Trình Hữu kinh hồn táng đảm.

Rốt cuộc, tiếng bước chân ngừng lại ở phía sau cậu, trong không khí truyền đến âm thanh roi phá không.

Trình Hữu quay đầu lại, phát hiện trong tay Tần Hàm nắm một cái roi ngựa màu đen. Cái roi ngựa kia vẫn luôn là vật trang trí đặt trong thư phòng, mặt trên nạm vảy màu đen không biết là lấy ở trên thân động vật gì, bao trùm từ tay cầm thô tráng đến đầu roi bén nhọn.

Tần Hàm gấp roi ngựa lại, quất lên bàn cạnh người Trình Hữu thử lực đạo. Quyển sách bằng giấy bị đánh ra một đạo một đạo bạch ngân, Trình Hữu còn chưa bị đánh cũng đã bị dọa đến khóc.

Hù dọa đứa trẻ xong rồi, Tần Hàm trước cách quần không nhẹ không nặng đánh lên mông Trình Hữu một chút.

Đau đón hơi hơi tê dại thoáng tiến phế phủ gian, Trình Hữu hừ nhẹ phun ra một tiếng thở dốc, mông thịt căng đến càng chặt. Trong lòng cậu hơi chút nhẹ nhàng thở ra, nếu...... Nếu là loại này đau đớn này, vậy thì mấy roi cũng được.

Nhưng kế tiếp cậu đã bị Tần Hàm bỏ đi quần, trên bờ mông mượt mà trắng nõn còn có mấy vết chỉ ngân không biết là ai vẹo, màu hồng nhợt nhạt chưa tan hết, mông thịt tuyết trắng run nhè nhẹ trong không khí hơi lạnh.

Tần Hàm hừ lạnh một tiếng, không vui mà quất một roi lên vết chỉ ngân màu hồng phấn kia.

Kịch liệt đau đớn ở lan tràn trên mông, Trình Hữu hồng hốc mắt khóc một tiếng: "Đau!"

"Đây là trừng phạt, Tiểu Hữu," Tần Hàm dùng cây roi lạnh băng chậm rãi cọ xát kẽ mông Trình Hữu, trong lúc cậu cho rằng đã kết thúc bỗng nhiên lại hung hăng quất một roi, "Bị đau mới nhớ rõ!"

Ba roi, mọi nơi......

Hai cánh mông trắng nõn đàn hồi rất nhanh đã che kín vết roi ngang dọc, nóng rát đau đớn.

Trình Hữu đau đớn cực kỳ, khóc lóc liều mạng trốn tránh: "Không cần đánh...... Ô ô...... Ba ba...... Đau quá...... Đau...... Tiểu Hữu nhớ kỹ...... Ba ba xin người...... Không cần đánh......" Quần treo ở trên mắt cá chân, Trình Hữu uốn éo trái phải sau đó bị chính mình vướng ngã, một bên khóc một bên dùng sức lăn đến trong góc ngoặt ở kệ sách, trên khuôn mặt lớn bằng bàn tay treo đầy nước mắt đáng thương, "Ba ba......"

Tần Hàm lần đầu tiên thấy tư thế lăn lộn khi bị trói của đứa trẻ này, cười như không cười nhìn Trình Hữu ngồi dưới đất không chịu đứng lên, thong thả ung dung buông roi ngựa xuống.

Trình Hữu thấy Tần Hàm buông roi, cũng thu liễm những cảm xúc dư thừa nửa thật nửa giả kia, tận lực cuộn thành một cục người nhỏ, nức nở cảnh giác nhìn Tần Hàm.

Tần Hàm bế cậu lên.

Trình Hữu đắc ý trộm cười một chút, xem ra thật sự đã kết thúc.

Tần Hàm cười lạnh, đột nhiên ấn Trình Hữu lên bàn một lần nữa, để một cái hộp nhỏ lên sau eo cậu. Trong hộp bắn ra cái râu hình cung, từ hai bên sườn Trình Hữu chui thật sâu vào trên bàn sách.

Trình Hữu luống cuống: "Ba ba đó là cái gì!"

"Xiềng xích Liền Huề bên quân đội vừa mói nghiên cứu phát minh ra." Tần Hàm điều chỉnh vật nhỏ kia, hai cái râu hình cung càng thu ngắn lại, đem eo nhỏ mảnh khảnh của Trình Hữu gắt gao cố định lại trên mặt bàn, một chút cũng không thể động đậy.

Trình Hữu bất lực mà ghé vào trên mặt bàn, hai tay bị bó ở sau người, phần eo bị chặt chẽ cố định, nửa người dưới trần như nhộng triển lãm trước mặt Tần Hàm, trên bờ mông mượt mà căng vểnh có vài vết roi tứ tung ngang dọc màu hồng phấn.

Tần Hàm hoạt động tay một một chút, cầm lấy roi ngựa mưa rền gió dữ tàn nhẫn quất bùm bùm mông vợ nhỏ của mình.

"Ba ba! Ba ba không cần! Ô ô ba ba Tiểu Hữu sai rồi...... Không cần đánh...... Mông đau quá......" Trình Hữu trong không gian hoạt động hữu hạn liều mạng giãy giụa, hai đôi chân dài vừa trắng vừa thon lúc thì tách ra lúc thì khép lại, mũi chân liều mạng căng thẳng chống lên mặt đất. Nhưng những điều này cũng vô pháp giảm bớt đau đớn do roi mạng một khắc cũng không dừng trên mông, bờ mông nóng rát đau đớn dần dần chết lặng, một chút tê ngứa quỷ dị bắt đầu len lỏi vào xương cốt.

Tần Hàm mặt vô biểu tình vυ"t từng roi một, mũi roi chui vào kẽ mông Trình Hữu. Kẽ mông mẫn cảm làm cho cỗ tê ngứa kia tăng lên vô số lần, Trình Hữu tiếng khóc cũng đã thay đổi: "Ba ba ưʍ...... Đừng đánh...... a ha...... Đừng đánh nơi đó......"

Du͙© vọиɠ ở sâu trong thân thể dưới loại tê ngứa quỷ dị này dần dần thức tỉnh, Trình Hữu cảm thấy thẹn phát hiện, côn ŧᏂịŧ bị kẹp giữa mặt bàn và bụng nhỏ càng ngày càng nóng, chậm rãi cứng lên.