Chương 15. Ba ba bắt đầu trừng phạt rồi, trước đó kể lại những chuyện đã xảy ra.

Tác giả: mnbvxz

Edit:Zen

Buổi sáng 8 giờ, Trình Hữu rời giường. Những người khác không biết đã đi đâu.

Cậu trần trụi thân mình đi chân trần đi ra khỏi phòng ngủ, bị bảy tám vệ binh trong phòng khách dọa đến rụt trở về, thập phần xấu hổ lộ ra nửa khuôn mặt ở khe cửa.

Một vệ binh mặt vô biểu tình hành lễ với Trình Hữu: "Phu nhân, quan chỉ huy sai chúng tôi tới đón ngài về nhà."

Tần gia đại trạch trống rỗng.

Tần Hàm ở trong thư phòng nhìn một bức ảnh. Đó là Trình Hữu năm mười lăm tuổi, một bé trai ngoan ngoãn xinh đẹp.

Không hiểu sao được vệ binh của Tần Hàm mời về nhà, Trình Hữu đứng ở trước cửa thư phòng phiền não không thôi, áp suất thấp trên người Tần Hàm khiến cậu do dự không dám đi vào.

Tần Hàm ngẩng đầu nhìn thấy một cái đầu nhỏ đang lúng túng ở đó, trong lòng mềm nhũn, thả chậm ngữ khí một chút: "Lại đây."

Trình Hữu chậm rãi dịch đến bàn làm việc, đôi mắt nhìn loạn trên người Tần Hàm. Tần Hàm hôm nay phá lệ mặc một bộ lễ phục quân trang chính thức, Trình Hữu chỉ nhìn thấy hắn mặc bộ này ở các lễ gặp mặt.

Nhìn hoa văn màu vàng sáng lấp lánh trên huân chương, Trình Hữu mềm mại hỏi: "Ba ba, người lại thăng quan sao?"

Tần Hàm cúi đầu xem văn kiện, tùy ý giơ tay: "Lại đây."

Vì thế Trình Hữu vòng đến sau bàn làm việc to rộng, đứng ở nơi cách Tần Hàm chỉ có mười centimet, bị bàn tay to của hắn một kéo kéo vào trong lòng ngực.

Trình Hữu ngồi ở trên đùi Tần Hàm, sắc mặt có chút hồng, kinh hoảng thất thố nhỏ giọng nói: "Ba...... Ba ba, quần áo người bị nhăn rồi." Rỉ sắt, thuốc lá, rượu mạnh. Hương vị tin tức tố nồng đậm của Tần Hàm chui vào thân thể cậu qua từng lỗ chân lông, người đánh dấu đầu tiên đương nhiên sẽ khắc sâu nhất, thân thể lập tức bởi vì hơi thở lâu không thấy này mà trở nên rục rịch, khát vọng thêm càng nhiều sự tiếp xúc thân mật.

Tần Hàm không chút để ý, một tay cầm văn kiện một tay ôm eo Trình Hữu, hỏi: "Thấy trường quân đội thế nào?"

Trình Hữu cọ cọ l*иg ngực hắn, chột dạ không nói gì.

"Tiểu Hữu," Thanh âm trầm thấp của Tần Hàm vang lên trên đỉnh đầu Trình Hữu, "Tại sao lại muốn chạy?"

Mười ngón tay Trình Hữu xỏ vào nhau, an tĩnh ngồi trong l*иg ngực một lúc lâu Tần Hàm, lâu đến nỗi mấy việc vừa trải qua như là ở kiếp trước vậy.

Cửa sổ gắt gao đóng lại, bầu trời ngoài đó dần dần trở nên trầm ám, như là tuyết sắp rơi vậy.

Tần Hàm lẳng lặng ôm cậu, trong thư phòng trống rỗng chỉ có tiếng lật xem văn kiện.

Nơi này rất ấm áp, rất thoải mái, nhưng cậu nhất định phải chạy. Chỉ có trường quân đội mới có thể cho cậu tự do, cho cậu quyền lực, tơ vàng Tần Hàm giăng ra quá xinh đẹp, khiến cậu nhịn không được mà lưu luyến.

"Tiểu Hữu, ở bên cạnh ba ba khiến con không vui sao?" Thanh âm Tần Hàm có một chút mỏi mệt, "Ngay cả khi ba ba cho con tất cả quyền lực để có thể tùy ý làm bậy, con cũng cảm thấy không vui, đúng không?"

Trình Hữu cọ mặt lên ngực Tần Hàm, cậu bỗng nhiên khổ sở đến muốn khóc lớn một trận.

Cậu nhớ rõ Thiên Khải trên ngân hà cuồn cuộn vô ngần, nhớ rõ đám người ở trường quân đội không hiểu sao lại chạy tới diễn tập với cậu. Nhớ rõ Tần Hàm đưa cậu đi xem trời đầy ánh lửa, lửa đạn nổ vang. Sáng lạn cực kỳ, sung sướиɠ đến cực điểm.

Nhưng đó không phải là quyền lực và tự do cậu muốn.

"Ba ba......" Trình Hữu nghẹn ngào ôm lấy bờ vai rộng lớn của Tần Hàm, "Thật xin lỗi......"

Tần Hàm nói: "Tiểu Hữu, đến xem văn kiện này đi, hôm nay hội nghị mới vừa biểu quyết thông qua, chắc là đã truyền đến trường quân đội Trung Ương rồi."

Trình Hữu không biết làm sao mà nắm lấy quần áo trước ngực Tần Hàm, bộ dáng bình tĩnh của hắn làm cậu có chút sợ hãi. Tần Hàm nếu đã tra được cậu ở trường quân đội, vật nhất định cũng tra ra được chuyện bọn Tần Duyên đến đó. Trình Hữu lúc trên đường về nhà đã nghĩ ra được một kịch bản hoàn chỉnh, chỉ khi Tần Hàm nhắc tới chuyện này, trong ba giây đồng hồ cậu có thể ủy khuất khóc lóc kêu ba ba bọn họ cưỡиɠ ɠiαи con.

Nhưng Tần Hàm giống như không hề hứng thú với chuyện xảy ra ở trường quân đội, biểu tình nhàn nhạt kêu cậu xem văn kiện.

Đây là văn kiện đặc biệt đã được phê chuẩn của quân chính, Trình Hữu thấp thỏm bất an dùng ngón tay nhẹ nhàng chạm đến chữ viết màu tối trên bìa. Tần Hàm nắm lấy tay cậu, cùng nhau mở ra.

Ở ngay trang đầu tiên có một hàng chữ to: "Về việc xây dựng phân viện đặc biệt dành cho Omega ở trường quân đội Trung Ương."

Phía dưới là chữ ký của Tần Hàm và con dấu cực lớn của quan tổng chỉ huy khu Z, còn có rất nhiều quan ấn lớn lớn bé bé, từ ủy ban quản lý Omega mãi cho đến bộ phận nghiên cứu quân sự. Vì những con dấu rậm rạp màu đỏ này, mà Tần Hàm tốn không biết bao nhiêu sức lực.

Trình Hữu ngón tay run rẩy từng chút từng chút vuốt ve những hàng chữ kia, mỗi một chữ như đều đang phe phẩy trong mộng, xa xôi hư ảo không rõ ràng.

"Tiểu Hữu, con còn nhớ rõ lời ta nói khi rời đi không? Ta muốn đưa cho con một kinh hỉ thật lớn," Tần Hàm hơi hơi cười khổ, "Bắt đầu từ lúc ấy, ta cũng đã kêu bí thư soạn đề án này."

Trình Hữu mở ra trang thứ hai, mắt cậu đã chứa đầy nước, nghẹn ngào nỗ lực muốn nhìn chữ trên giấy: "Ba ba người không gạt con sao? Người thật sự không gạt con sao?"

Tần Hàm dẫn cậu mở đến trang cuối cùng: "Địa chỉ của phân viện đặc biệt nằm ở bên cạnh bộ hậu cần ở khu phía nam, đây là bản vẽ cơ sở."

Trình Hữu liều mạng lau nước mắt, cậu sợ nó sẽ làm ướt văn kiện quý giá này: "Ba ba người không cần gạt con...... Ô ô...... Thật sự...... Thật sự không cần gạt con." Cậu vốn tưởng rằng ước mộng mười năm này của mình đã bởi vì thân phận Omega mà phá hủy trong chốc lát, cuộc sống sau này đều phải thật cẩn thận che giấu tung tích mới có thể tranh thủ được tự do. Nhưng Tần Hàm lại hợp ước mộng này lại, rèn thành bảo vật quang mang sáng lạn, nhẹ nhàng đặt ở trong lòng bàn tay cậu.

Cậu cầm kiện trân bảo từ trên trời giáng xuống kia, vừa vui mừng vừa sợ hãi, nước mắt ngăn không được mà thi nhau rớt. Trình Hữu gắt gao ôm tập văn kiện kia vào trong ngực khóc đến thở hổn hển, đó là tương lai cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới.

Tần Hàm nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của đứa trẻ này, kiên nhẫn chờ Trình Hữu khóc xong.

Trình Hữu cảm xúc chậm rãi hòa hoãn, nhưng vẫn cứ ôm tập văn kiện kia không buông, nằm ở trong l*иg ngực Tần Hàm nấc một cái. Trình Hữu biểu tình có chút hoảng hốt mà nhẹ nhàng hỏi: "Ba ba, người thật sự không có gạt con sao?"

"Ba ba đã gạt con bao giờ chưa." Tần Hàm có chút bất đắc dĩ nghĩ, đứa trẻ này đại khái là sẽ vĩnh viễn không đổi được câu nói khác.

Trình Hữu nghiêng đầu nghĩ nghĩ, ba ba xác thật tù trước tớ nay chưa gạt cậu bao giờ, vì thế an tâm mở văn kiện ra, bắt đầu nhìn kỹ từng chữ một.

Thấy cậu đã ổn định lại, Tần Hàm quyết định bắt đầu xử lý chính sự: "Tiểu Hữu, vậy con đã từng lừa gạt ba ba sao?"

Trình Hữu bả vai co rụt lại, cúi đầu không dám nói lời nào.

Bàn tay to rộng ấm áp của Tần Hàm nhẹ nhàng dừng ở sau cổ trắng nõn của đứa trẻ: "Tiểu Hữu ngoan, đừng nói dối."

Trình Hữu gian nan gật đầu: "Ba ba con...... Con sẽ không bao giờ trộm chạy đi nữa......"

"Chuyện này ba ba đã tha thứ cho con," Tần Hàm từ trong ngăn kéo lấy ra một khẩu súng, thong thả ung dung mở chốt, "Nói chuyện khác."

Trình Hữu kinh hồn táng đảm mà giả ngu: "Nói...... Nói cái gì?"

"Tính cách của con mình như thế nào, ta không phải không biết," Tần Hàm phát ra một tiếng cười lạnh không rõ ý vị, "Tiểu Hữu, con biết không?"

Trình Hữu mắt thấy tránh không kịp, lập tức tiến hành kế hoạch dự bị, tận dụng những giọt nước mắt hồi nãy, bày ra một biểu tình ủy khuất đến cực điểm, nhỏ giọng khụt khịt: "Ba ba...... Ô ô...... Con...... Con......"

Tần Hàm nhìn hàng nước mặt nửa thật nửa giả kia, vừa tức giận vừa buồn cười, không chút để ý mà bạp đạn cho súng, dùng ngữ khí cứng rắn lạnh lẽo khi huấn luyện cấp dưới ở quân đội phun ra một chữ: "Nói!"

Trình Hữu bị dọa đến run run một chút, cảm xúc đã ấp ủ tốt cùng những lời nói trong kịch bản tất cả đều tan thành mây khói, ấp úng trả lời: "Ba ba, kia... Thật xin lỗi...... Con......" Cậu tính chọn một người lúc trước khi dễ cậu tàn nhẫn nhất nói ra để hấp dẫn hỏa lực, "Tần Thành nó...... nó cưỡиɠ ɠiαи con...... Ba ba con...... Con không phải cố ý." Trình Hữu nói nói xong liền tiến vào trạng thái, đáng thương vô cùng mà rúc thẳng vào trong l*иg ngực Tần Hàm, giống như thỏ con bị người xấu khi dễ.

Tần Hàm nhéo sau cổ Trình Hữu xách cậu lên, biểu tình cười như không cười có chút khϊếp người: "Tần Thành cưỡиɠ ɠiαи con lúc nào?"

Tất cả chiến lược trong đầu Trình Hữu đều bị một cái liếc mắt này của Tần Hàm biến thành hồ nhão, đành phải hàm hàm hồ hồ nói: "Chính là...... Chính là ngày đầu tiên con đến trường quân đội, Tần Thành ngăn con lại ở ký túc xá, nói...... Nói nếu con không đi cùng nó, nó sẽ công bố thân phận Omega của con ra ngoài," mở đôi mắt to ngập nước, Trình Hữu nhu nhược đáng thương ngửa đầu nhìn Tần Hàm, ủy khuất lên án, "Ba ba, thật sự là Tần Thành ép con."

Tần Hàm thưởng thức cây súng mới vừa được nạp đầy đạn: "A? Tần Thành ép con làm gì?"

Trình Hữu ngoan ngoãn nói: "Nó mang con đến ký túc xá của nó, sau đó...... Sau đó liền ấn con ở trên sô pha, dùng...... Dùng dây quân đội trói chân con lại."

Tay phải Tần Hàm nắm lấy mắt cá chân Trình Hữu, bàn tay của hắn rất lớn, chỉ một bàn tay liền có thể nắm trọn hai mắt cá chân của cậu: "Bắt đầu trói từ đây?"

"Vâng," Trình Hữu cắn môi dưới nhẹ giọng nói, "Trói lên...... Trói lên đến đùi và eo, con không động đậy được dù chỉ một chút. Ba ba, con khi đó...... Khi đó rất sợ, con thật sự rất sợ."

Hô hấp ướt nóng của Tần Hàm chui vào lỗ tai Trình Hữu: "Trói chặt như vậy, quần sao cởi ra được?"

"Tần Thành...... Tần Thành nó cắt quần con, làm...... làm mông lộ ra," Trình Hữu cảm thấy vừa thẹn vừa ủy khuất, "Sau đó...... Sau đó nó liền...... Xoa mông con."

Tần Hàm cười lạnh: "Cái mông dâʍ đãиɠ của Tiểu Hữu bị xoa sướиɠ, vì thế liền cho Tần Thành ȶᏂασ?"

"Không...... Không có!" Trình Hữu cảm giác có một đại gia hỏa cứng rắn đang đỉnh ở kẽ mông mình, câu hơi hơi mở chân ra, nhưng mắt cá chân lại bị Tần Hàm gắt gao nắm lấy không thể động đậy. Trình Hữu xấu hổ đến sắc mặt đỏ bừng, "Con phản kháng...... Ba ba ưʍ...... Con...... Con đánh không lại Tần Thành, nó...... Nó sức lực rất lớn, ấn ta eo, liền...... Liền bắt đầu thao ta."

Căn dươиɠ ѵậŧ dưới mông càng cứng đến lợi hại, cơ hồ muốn cách quần cắm vào hậu huyệt Trình Hữu.

Bàn tay Tần Hàm gắt gao nắm mắt cá chân Trình Hữu, áp lực tức giận làm lực đạo của hắn lớn đến cơ hồ muốn bóp gãy mắt cá chân mảnh khảnh của cậu. "Tiểu Hữu, chậm rãi nói rõ ràng cho ba ba, Tần Thành ȶᏂασ con như thế nào, hửm?"

"Tần Thành nó...... Nó dùng dươиɠ ѵậŧ...... Cắm c̠úc̠ Ꮒσα nhỏ của con......" Trình Hữu không dám kêu đau, cậu cảm giác được Tần Hàm là thật sự tức giận, có chút sợ hãi lại có chút ủy khuất, muốn trấn an cảm xúc của hắn nhưng không biết nên làm thế nào.

Tần Hàm tiếp tục hỏi: "Nó có ȶᏂασ đến khoang sinh sản của con không?"

Trình Hữu hàm chứa nước mắt gật đầu, mang theo giọng mũi có chút ủy khuất nói: "Có...... Nó cắm vào làm con rất xót...... Khó chịu muốn chết...... Con xin nó...... Mắng nó...... Nhưng nó không chịu dừng lại......"

Tần Hàm rốt cuộc cũng buông lỏng mắt cá chân bị nắm chặt đến hồng của Trình Hữu, chậm rãi dịch đến trên bụng nhỏ cậu, vuốt ve cái bụng mềm mại kia: "Tần Thành có phải bắn tinh ở bên trong con hay không?"

Trình Hữu nhịn không được nhớ tới cảm thụ khi Tần Tịch và Tần Thành cùng nhau cắm dươиɠ ѵậŧ vào khoang sinh sản, miệng tử ©υиɠ căng đến sắp vỡ ra, hai đạo tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng hữu lực cùng nhau đánh vào trên vách trong mẫn cảm non mềm, nóng đến cậu muốn khóc cũng không khóc được. Trình Hữu theo bản năng bưng kín bụng nhỏ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ của ba anh em giống như vẫn còn ở bên trong, cảm giác phồng lên trước nay chưa từng biến mất. Kɧoáı ©ảʍ trong trí nhớ lại bắt đầu khıêυ khí©h du͙© vọиɠ trong thân thể, Trình Hữu nhịn không được co rút miệng huyệt, nhưng giữa kẽ mông vẫn cứ tràn ra một mảnh ướŧ áŧ.

Trình Hữu trong hoảng hốt thậm chí còn hoài nghi mình đã có thai nhưng không biết là của ai trong ba anh em. Nhiều tϊиɧ ɖϊ©h͙ như vậy, ba người không dứt mà thay phiên thao làm, cậu là Omega dễ dàng thụ thai nhất, có phải là đã có không?

"Ba ba," Trình Hữu sợ hãi ngẩng đầu nhìn Tần Hàm, "Kia...... Thật xin lỗi." Cậu chột dạ đến chân tay luống cuống, nếu thật sự mang thai thì làm sao đây? Tần Hàm có ly hôn với cậu không? Có đoạn tuyệt quan hệ với cậu không?

Trên mặt Tần Hàm nhìn không ra bất luận biểu tình gì, nhưng cự vật kích cỡ kinh người dưới háng vẫn cương cứng, ở quân trang cắt may vừa người đỉnh lên một ngọn núi nhỏ. Ngón tay che kín vết chai mỏng và miệng vết thương rất nhỏ nắm lấy cằm Trình Hữu, nghiêm túc chăm chú nhìn vợ nhỏ xuất quỹ của mình, trong thanh âm trầm thấp lôi cuốn mang theo một tia hàn khí: "Tiểu Hữu, Tần Thành cường bạo con ta sẽ không bỏ qua, bây giờ liền gọi nó tới một phát súng bắn chết. Nhưng nếu con mang thai, đứa bé không phải của ta cũng không phải của Tần Thành, ta nên xử lý con thế nào?"