Chương 23: Sự cưỡng ép từ cố gia

Cố Thành vô cùng tức giận nhưng đã bị Hà Lan Phương ngăn lại. Bà ta và Cố Thanh Thanh nhìn nhau giả vờ nói: Tôi chỉ muốn hỏi cô...những đứa trẻ đó."

" Làm sao các người biết tôi co con?!"

Trong mắt Cố Nam Hương toát ra tia sát khí cực kì nguy hiểm, lúc đó Cố Thanh Thanh bị cô nhìn chằm chằm cô ta cảm thấy Cố Nam Hương bây giờ thật quá đáng sợ!

Cố Thanh Thanh không biết lý do gì mà cảm thấy Cố Nam Hương rất đáng sợ. Cô ta quyết đinhn không thể để một người nguy hiểm như Cố Nam Hương ở lại....

Đủ loại suy nghĩ xẹt qua, Cố Thanh Thanh cố hết sức ổn định cười nói:" Kỳ thực chuyện này cũng là trùng hợp, bất quá chị yên tâm...Tôi sẽ giúp chị giấu diếm chuyện này được không?.

Cố Nam Hương lạnh lùng: " Đó là lý do cô gọi tôi đến đây, sợ tôi nói với Tư Bắc Thần là tôi đã có con với anh ấy.?"

" Đoán xem tại sao lúc đó Tư Bắc Thần không điều tra được, cũng là do mẹ tôi âm thầm che dấu cho cô. Nếu không anh ấy đã tìm thấy cô lâu rồi, cô cũng không còn cơ hội để mà trốn ra nước ngoài."

Lúc đó Cố Nam Hương cứ nghĩ rằng do mình đã gặp được may mắn và bệnh viện tư nhân mà cô chọn đã thoát được khỏi sự truy đuổi của Tư Bắc Thần. Cô đoán rằng Tư Bắc Thần sẽ làm mọi cách để tìm cô vì trước khi cô rời đi đã để lại một bức thư khıêυ khí©h như một vết nhơ trong cuộc đời Tư Bắc Thần.

Anh không thể cứ như vậy bỏ mặc cô...nhưng cuối cùng anh cũng không hề xuất hiện. Cứ nghỉ chỉ là may mắn nhưng xem ra là không phải.

Cố Thanh Thanh lại thuyết phục:" Chị nghĩ thử xem, thay vì để Bắc Thần cướp đi 2 đứa con... Chúng ta hãy cùng nói dối để Tư Bắc Thần không bao giờ biết được điều này! Như vậy có phảo là tốt hơn không?"

Cố Nam Hương nhìn cô ta với nụ cười nửa miệng:" Cố Thanh Thanh, tôi biết cô đang nghĩ gì".

Tim Cố Thanh Thanh thắt lại

" Nhưng tôi có thể đồng ý với đề nghị của cô, bỏi vì tôi thực sự không muốn anh ta biết đến sự tồn tại của hai đứa trẻ."

Cố Thanh Thanh vui mừng khôn xiết, chỉ cần Cố Nam Hương đồng ý! Sau khi cô đồng ý cô ta có thể hành động tự tin hơn để che dấu những bí mật cần che dấu.

" Nhưng cũng phải hứa với tôi, tuyệt đối không được làm gì 2 đứa trẻ nếu không tôi tuyệt đối không tha cho các người..."

Cố Nam Hương xoay cổ, nụ cười trên môi rất tàn nhẫn:" Cố Thanh Thanh tôi sẽ cho cô biết, tôi của ngày hôm nay không phải một thứ mà cô có thể động đến".

Cố Thanh Thanh rùng mình:" Chị nói gì... Em làm sao có thể làm loại chuyện này, dù sao con của chị cũng là các cháu của em.."

Cô ta nhấn mạnh:" Cho dù không cùng huyết thống, em sẽ...."

" Thôi đi, tôi đã đáp ứng yêu cầu của các người, sau này đừng tìm đến tôi nữa."

Tất cả những điều cần nói đã được nói. Cố Nam Hương chuẩn bị đứng dậy rời đi

Cố Thanh Thanh lại đột nhiên ngăn lại:" Chờ đã! Còn một chuyện..."