Chương 22: Không có ý tốt

Cố Nam Hương rõ ràng không muốn sống một cuộc sống như vậy. Cô cũng muốn có một cuộc sống tự do yêu đương, lấy người mình thích.

Trước kia cô rất cảm kích cha mẹ vì đã nuôi dưỡng mình cho mình một gia đình, nhưng sau khi biết cha mẹ nuôi của cô và Cố Thanh Thanh giở trò bắt ép cô phải lấy Tư Bắc Thần thì cô đã hoàn toàn thất vọng về họ. Đối với họ cô chỉ là một công cụ có thể bị lợi dụng và vứt bỏ bất cứ khi nào. Cô chưa từng là người quan trọng với họ.

Sau khi cô kết hôn với Tư Bắc Thần, cô vô tình phát hiện ra cái mà gọi là tai nạn sắp chết chẳng qua là sự sắp đặt của anh. Lúc đó họ lại bắt đầu hối hận và buộc cô phải trả lại thân phận cho con gái của họ.

Rốt cuộc khi đó Tư Bắc Thần cũng đã giành được quyền làm chủ nhà họ Tư. Chuyện tốt như vậy những người đó sao có thể để cô hưởng thụ, họ cho rằng cô không có tư cách để nhận được những thứ tốt đẹp nhu vậy. May mắn thay là vào thời điểm đó cô cũng không phải là một người dễ thoả hiệp nữa, bất cả họ có gây khó khăn hay bất lợi gì cho cô, cô đều không đồng ý.

Hơn nữa... trong thời gian đó cô thực sự yêu Tư Bắc Thần, vì vậy mà mối quan hệ giữa cô và nhà họ Cố càng trở nên tồi tệ hơn...Khi cô rời đi căn bản không để lại một phương thức liên lạc nào cho họ. Cha mẹ nuôi chỉ lợi dụng cô để moi móc những lợi ích từ nhà họ Tư, họ ngày càng muốn nhiều thứ hơn nữa đối với họ tiền là chưa đủ.

Ngoài việc nhận ra Tư Bắc Thần không hề yêu mình trong lòng anh ấy chỉ có tình yêu thủa niên thiếu, một lý do khác khiến cô muốn rời xa nơi này là... cô muốn hoàn toàn thoát khỏi nhà họ Cố.

"Hơn nữa, phu nhân chỉ muốn gặp cô không có ý gì khác."

Được rồi đằng nào cũng không thoát được. Cố Nam Hương bước lên xe và trở về biệt thự nhà họ Cố.

Mấy năm cô chưa về nhưng dường như không có thay đổi gì lớn nhưng thật ra đã có rất nhiều thứ thay đổi...

"Cố Nam Hương của ngày hôm nay không còn là Cố Nam Hương của ngày trước nữa".

Dưới sự giám sát chặt chẽ của vệ sĩ, cô bước vào trong biệt thự. Lúc này cha mẹ nuôi cô cũng như Cố Thanh Thanh đang trò chuyện rất hoà thuận.

Thấy cô vào, Cố Thanh Thanh lộ ra một nụ cười giả dối:" Nam Hương rốt cuộc chị cũng trở về rồi, thực xin lỗi em và cha mẹ cũng không muốn sử dụng biện pháp này, nhưng nếu không làm như vậy thì chị lại không chịu trở lại...."

Cố Nam Hương ngồi đối diện với họ thờ ơ nói:" Có gì cứ nói nhanh đi".

Cố Thành đã ở tuổi trung niên nên khuôn mặt ngày càng già đi. Còn mẹ nuôi Hà Lan Phương vẫn giữ phong thái của một phu nhân,. nhưng đôi mắt của bà nhìn cô hiện rõ vẻ ác ý. Gia đình này luôn đạo đức giả như vậy, tại sao năm xưa coi không nhìn rõ bộ dạng của họ?.

Hà Lan Phương nhìn Cố Nam Hương từ trên xuống dưới:"Đã nhiều năm không gặp con có khoẻ không?"

Giọng điệu bà ấy vẫn nhẹ nhà và đầy quan tâm đến cô. Trước khi bị họ lợi dụng, Cố Nam Hương luôn nghĩ rằng mẹ nuôi là người phụ nữ dịu dàng nhất trên đời.

Tuy nhiên tất cả chỉ là vẻ bề ngoài, trên thực tế Hà Lan Phương....tàn nhẫn như một con rắn độc, vì mục tiêu mà chồng muốn đạt được, và chính con gái của bà ta...

Cô là gì, Cố Nam Hương căn bản chỉ là một con bài để họ tùy ý chơi, bọn họ căn bản. không tôn trọng cô!

Cố Thành thái độ nghiêm khắc:" Ai cho cô nói chuyện như vậy với chúng tôi, cô nghĩ rằng chúng tôi đã nuôi dưỡng cô nhiều năm như vậy có thể dễ dàng để cô rời khỏi Cố gia ư?

"....Bố, con vẫn gọi người một tiếng bố là vì công ơn nuôi dạy của bố, nhưng tất cả chúng ta nên hiểu rõ ràng rằng, mối quan hệ của chúng ta đã chấm rứt từ lâu rồi."

Cố Nam Hương ánh mắt đầy châm chọc, Cố gia này ai cũng diễn xuất rất tốt. Cô nhàn nhạt hỏi:" Các người gọi tôi đến có ý gì? Đừng vòng vo nữa nói thẳng ra đi."