Chương 7: Có thai hai tháng

Bác Văn bất động trước lời cầu xin của Hiểu Khê. Mắt anh híp lại nguy hiểm, nhìn chằm chằm gương mặt tím tái của Diêu Tinh.

Hai tay Diêu Tinh buông thõng, không còn đủ sức phản kháng. Y Sư la hét khuyên can. Hiểu Khê chạy đến bên cạnh cô, khóc lóc khuyên can.

“Chị Diêu Tinh xin lỗi anh Bác Văn đi… là em có lỗi… em sẽ không nhận đồ của anh ấy nữa… chị đừng chọc giận anh ấy mà…”

Sự việc gây ồn ào đến người trong tộc. Lác đác vài thú nhân đi ra khỏi lều quan sát tình hình. Mọi người không thích Diêu Tinh nhưng cũng không dám can ngăn. Nếu để Bác Văn nổi giận, bọn họ sẽ bị anh trả thù rất thê thảm.

Diêu Tinh nghĩ bản thân sẽ bị gϊếŧ chết ở đây. Cô chưa tìm đủ năng lượng Hắc Tinh để cứu sống con trai, cô chết không cam tâm. Hận thù vừa dấy lên trong lòng Diêu Tinh thì Bác Văn buông tay, ném cô xuống đất. Cô nằm rũ rượi trên đất như một miếng giẻ rách.

Hiểu Khê vội vàng cúi người muốn đỡ cô.

Cô hất mạnh tay Hiểu Khê, không hiểu sao bàn tay lại đập trúng mặt cô ta. Hiểu Khê sững sờ, mở to mắt đầy tổn thương rồi khóc nấc lên.

Diêu Tinh không có sức nhìn cô ta diễn kịch, cô ôm ngực ho sù sụ, cuối cùng nước chua trào lên cổ, nôn trúng chân Bác Văn. Mặt anh tối tăm, ánh mắt đυ.c ngầu giận dữ.

Y Sư nhanh nhẹn ngồi xổm xuống vỗ lưng cho Diêu Tinh. Ông ta cảm thấy triệu chứng nôn mửa khác thường nên cầm tay cô để bắt mạch. Sau đó, Y Sư mỉm cười thông báo.

“Cô có thai hai tháng.”

“Cái gì?”

“Có thai? Không thể nào!”

Diêu Tinh và Hiểu Khê cùng lúc hét to. Nụ cười trên mặt Hiểu Khê trở nên xấu xí, giọng nói cũng đầy giả tạo.

“Chúc… chúc mừng chị…”

Diêu Tinh mặc kệ cô ta. Cô sờ vòng eo gầy gò, không cảm giác được sinh mệnh bên trong. Cách đây vài tiếng đồng hồ, cô bị cướp mất đứa con trai bé bỏng, bây giờ cô lại phát hiện trong bụng có một sinh mạng, có phải ông trời đang trừng phạt cô không?

Trừng phạt vì cô chân thành yêu người không nên yêu.

Đau khổ và tủi hờn khiến cô bật khóc. Cô cúi đầu, nước mắt lặng lẽ rơi xuống đất. Đôi vai gầy run lên bần bật, cổ họng bị tổn thương phát ra tiếng khàn khàn nức nở.

Cơ thể Bác Văn cứng đờ kể từ khi biết tin Diêu Tinh có thai. Hình ảnh đau khổ của cô làm lý trí của anh tỉnh táo lại. Anh bất giác muốn chạm vào cô nhưng vừa di chuyển thì bị Y Sư ngăn cản.

“Cô ấy đang có thai. Anh còn tính đánh đập cô ấy hả?”

“Tôi không…”

“Hừ! Thú nhân đánh giống cái, thật mất mặt. Tôi sẽ báo chuyện này với tộc trưởng.” Y Sư cáu gắt quát mắng Bác Văn. Sau đó ông ta ngồi xuống, ân cần hỏi Diêu Tinh.

“Cháu có đi được không? Nếu đi được thì đến lều của tôi lấy thuốc an thai… Chúng ta không thể để huyết mạch của tộc trưởng xảy ra chuyện được.”

Diêu Tinh rụt rè hỏi. “Lều…của bác có… thức ăn không? Cháu đói…”

Cô cảm nhận được ánh mắt như muốn gϊếŧ người của Bác Văn. Tuy cô yếu đuối, không nơi nương tựa nhưng cô cũng biết nổi giận. Dám ngang nhiên nắm tay nắm chân với kẻ thứ ba trước mặt cô thì nên xác định bị trả đũa đi.

Y Sư nhìn Bác Văn khinh thường, rồi từ ái nói với Diêu Tinh. “Tôi có rất nhiều thức ăn, đảm bảo không để một giống cái có thai bị đói. Chúng ta đi thôi nào.”

Diêu Tinh gật đầu, không bố thí ánh mắt nào cho Hiểu Khê và Bác Văn. Cô chống tay xuống đất, cố gắng đứng dậy.

“Để tôi ôm em!” Bác Văn bước đến gần, khom lưng muốn ôm cô.

Diêu Tinh hoảng hốt vòng tay ôm chặt cơ thể, lắc đầu sợ sệt khi anh đến gần.

Y Sư tức giận nói. “Giống cái có thai rất yếu ớt, không chịu được chân tay thô kệch của thú nhân đâu. Cứ để lão già này giúp cô ấy.”

Bác Văn đứng bất động nhìn theo bóng lưng hai người rời đi. Bàn tay anh từ từ siết chặt, gân xanh nổi lên trên mu bàn tay dữ tợn.

Căn lều của Y Sư còn đơn giản và nghèo nàn hơn lều của Bác Văn. Trong lều chỉ có các giỏ đựng lá khô hoặc rễ cây củ kỳ quái, ngay cả giường đá cũng không có.

Y Sư lấy thức ăn thừa buổi tối cho Diêu Tinh. Ông ta liên tục trách mắng sự vô trách nhiệm của Bác Văn.

Diêu Tinh ngại ngùng nuốt thức ăn, thỉnh thoảng thêm vào vài câu. “Cháu lâu rồi không được ăn thịt, không biết đứa bé trong bụng có bị còi cọc không nữa. Cháu lo lắng lắm!”

“Yên tâm, yên tâm. Uống thuốc của tôi là đứa bé sẽ khỏe mạnh, đến lúc sinh ra sẽ là một thú nhân mập mạp.”

Y Sư bận rộn một hồi bên bếp lửa, thả vài loại lá khô vào trong nước và khuấy đều. Sau đó đưa cho Diêu Tinh một bát thuốc đen xì, hối thúc cô nhanh uống.

“Tôi sẽ cho cháu thuốc uống mỗi ngày. Cháu phải nhớ thứ tự cho thuốc vào nồi đấy. Thuốc nấu sai thứ tự sẽ biến thành thuốc độc, không tốt cho thú nhân trong bụng đâu.”

Diêu Tinh không dám hỏi tại sao Y Sư luôn miệng chắc chắn đứa bé trong bụng cô là thú nhân. Cô cẩn thận thăm dò.

“Y Sư, đầu óc cháu chậm chạp lắm. Cháu sợ nhớ nhầm thứ tự các loại thuốc mất thôi. Cháu có thể đến đây học phân biệt thuốc với Y Sư không?”

“Cháu muốn học chế thuốc à?”

Diêu Tinh buồn bã nói “Nếu… nếu cháu bị vứt bỏ thì ít nhất cũng biết chế thuốc, có thể một mình chăm sóc thú nhân trong bụng!”

Trong trí nhớ của Y Sư, Diêu Tinh là một giống cái xấu xí, nhút nhát và lập dĩ. Ông có nghe tin đồn về con trai tộc trưởng yêu thích giống cái Hiểu Khê xinh đẹp nhất tộc. Một thú nhân đã trải qua nhiều sóng gió như ông đều hiểu chỉ có bầu bạn mới là mãi mãi. Vẻ ngoài xinh đẹp chỉ là thứ phù phiếm. Vậy nên ông đã nảy sinh ý muốn giúp đỡ giống cái đáng thương này sau khi tận mắt chứng kiến hành vi bạo lực của Bác Văn.

“Được. Từ ngày mai cháu cứ đến đây phụ Tương Thu phơi lá thuốc.”

Diêu Tinh vui vẻ cảm ơn, không nhắc đến việc giống cái Tương Thu không thích cô.

Sau khi dặn dò những việc cần lưu ý khi có thai, Y Sư lặp lại câu hỏi. “Cháu thật sự không cần tôi đưa về à?”

Cô biết Y Sư lo lắng cô sẽ bị Bác Văn đánh khi quay về lều. Cô mỉm cười từ chối. Để hoàn thành nhiệm vụ tìm kiếm Hắc Tinh, cô không thể dựa vào người khác. Cô phải mạnh mẽ và kiên cường. Việc đầu tiên cô cần đối mặt chính là tính cách bạo lực của Bác Văn.

Cô tạm biệt Y Sư rồi rời đi. Đi được vài bước, cô như chợt nhớ ra một chuyện quan trọng.

“A, đúng rồi, Y Sư. Bác đã bao giờ nghe đến Hắc Tinh chưa?”

“Hắc Tinh? Là cái gì vậy?”

“Cháu có nghe thấy vài giống cái nhắc đến tên này. Có thể là một loại quả nào đấy mọc trong rừng. Tên thật kỳ lạ nên cháu tò mò thôi.” Diêu Tinh qua loa bịa lý do đối phó.

Vừa đi ra khỏi căn lều, vẻ bối rối trên mặt cô rút đi nhanh chóng. Diêu Tinh ngẩng đầu nhìn trăng trên cao, lẩm bẩm một mình. “Trong tộc sư tử, địa vị của Y sư chỉ kém tộc trưởng. Chỉ cần mình ở bên cạnh Y Sư, sớm muộn cũng lấy được thông tin về Hắc Tinh.”

Giọng cô chuyển thành chán ghét khi nhớ đến khuôn mặt lạnh lùng, tàn nhẫn của Bác Văn.

“Ngày đầu tiên đến thế giới này thật mệt mỏi. Con người biến hình thành động vật hoang dã. Mình có thai với một thú nhân bạo lực. Cơ thể suy nhược này không chịu thêm được việc đáng sợ nào nữa đâu. Hy vọng đêm nay mình có thể an giấc tới sáng.”

Ghét của nào trời trao của nấy chính là nói tính huống của Diêu Tinh. Ban đêm, cô nằm ngủ trong lều thì bị đánh thức bằng tiếng “rầm” rất lớn. Cô ngồi bật dậy, kinh hoàng nhìn một bóng người cao lớn đứng ngay giữa lều.

“Thịt của em. Ăn đi!”