Liên tục di chuyển, cơ thể không hề được nghỉ ngơi khiến Diêu Tinh thấy rã rời chân tay. Cô bám vào ghế, chui ra khỏi xe. Cơn choáng làm cô không đứng vững, ngã về phía trước.
Diêu Tinh chới với ôm lấy bất cứ thì gì trước mặt. Môi cô đập mạnh vào một vật mềm nhưng lạnh lẽo. Cô trợn to mắt nhìn gương mặt đen thui cách cô vài centimet.
Cô đang hôn Bác Văn?
Mắt cô trợn to sững sờ, chạm vào ngọn lửa tức giận trong mắt anh.
Hai người giữ nguyên tư thế, môi chạm môi, mắt trừng mắt. Tay Diêu Tinh đè lên ngực anh, ngay vị trí trái tim. Cô cảm thấy nơi đó nóng ran và đập mạnh dữ dội.
Bác Văn thô bạo đẩy cô ra khỏi người anh làm cô trượt chân ngã, gáy đập vào thành xe đau buốt. Cô ứa nước mắt, căm tức nhìn anh.
“Cô thèm khát đàn ông đến thế à?”
Ký ức của thân thể này cho Diêu Tinh biết, Bác Văn rất ít khi quan hệ với vợ hợp pháp. Đêm tân hôn và suốt một tuần trăng mật, anh ngủ với tình nhân Vương Tiêu Tĩnh. Sau ba tháng kết hôn, lần đầu của cô bị anh cướp mất khi say rượu. Từ đó trở đi, mỗi tháng Bác Văn sẽ uống rượu say, túm tóc cô lôi vào phòng ngủ và hành hạ suốt một đêm.
Diêu Tinh chỉ biết lắc đầu ngán ngẩm với đời sống vợ chồng của thân thể này.
Loại đàn ông vứt đi như anh ta, có gì để Vương Diêu Tinh say mê quỵ lụy? Diêu Tinh càng nghĩ càng tức, cô không kiểm soát được cảm xúc, tức tối đáp trả gay gắt.
“Hôn vợ là nhiệm vụ của người chồng như anh. Đừng nói là anh không làm được nhé?”
Động tác lau miệng ghét bỏ của Bác Văn khựng lại. Anh nhìn cô chằm chằm. Tia nguy hiểm lóe lên. Cơ thể Diêu Tinh bị đẩy vào trong xe, ngã ngửa xuống ghế.
Bác Văn xé vạt áo trước ngực cô. Khuy áo bắn văng khắp sàn xe.
Diêu Tinh hét lên đau đớn khi anh cắn phập lên ngực cô. Cô òa khóc, giãy giũa vì đau.
“Xin lỗi, tôi xin lỗi! Đau, đau, đau lắm… Tôi sai rồi… hu hu hu… đau quá…”
Mùi máu tanh phảng phất trong xe, hàm răng nghiến càng chặt hơn. Diêu Tinh cảm tưởng anh đã cắn đứt thịt của cô. Cô hối hận rồi. Cô không nên mạnh miệng thử thách gã chồng biếи ŧɦái này.
“Anh Bác Văn! Sao anh không vào nhà? Anh làm gì trong xe vậy?”
Một giọng nói ngọt như đường đột ngột từ ngoài xe vọng vào.
Diêu Tinh nấc lên, run rẩy l*иg tay vào phần tóc sau gáy Bác Văn, hạ giọng van xin.
“Em biết sai rồi… Có người đang nhìn…”
Bác Văn chống tay nhấc người dậy, hài lòng với dấu răng chảy máu trên ngực cô. Anh ra khỏi xe, đứng chặn cửa xe.
“Hiểu Khê? Sao em lại ở đây?”
Hiểu Khê mặc váy màu đỏ dài đến đầu gối, tóc cô vấn cao lộ ra chiếc cổ thon gầy trắng nõn.
“Là mẹ gọi con bé đến nhà chơi đấy.”
Vương Lệ đi đến bên cạnh Hiểu Khê, cười vui vẻ với con trai. Bác Văn là niềm tự hào của bà. Bà luôn thấy hạnh phúc mỗi khi nhìn thấy anh. Trong số những cô gái vây quanh con trai, bà ưng ý Hiểu Khê nhất nên luôn vun vào cho hai đứa.
Bà hỏi con trai.
“Hiểu Khê nói con có ca phẫu thuật đột xuất vào tối nay nên đã hầm canh để tẩm bổ cho con đấy. Con vào uống đi!”
“Con đã ăn no trước khi về nhà rồi.”
Ánh mắt Bác Văn đảo qua Hiểu khê, không nói lời từ chối cũng không hưởng ứng. Hiểu Khê là cô gái phù hợp ở bên anh nhất trong tất cả các cô tình nhân. Cô không đòi hỏi, không nũng nịu, không ghen tuông, luôn ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng tối nay cô dám tìm đến mẹ anh sau khi anh không đến ăn tối, Bác Văn nghĩ đồ chơi ngây thơ đã bị vấy bẩn.
Đồ chơi không nghe lời cần phải trừng phạt!
Thái độ hờ hững của Bác Văn làm Hiểu Khê giật mình, nhận ra bản thân đã phạm phải điều tối kỵ. Cô ở bên anh đủ lâu để biết anh ghét phụ nữ mưu mô và không nghe lời. Bước đi tối nay quá nóng vội và sai lầm. Cô phải sửa sai cứu vãn tình hình.
Hiểu Khê cúi đầu, giọng nói ướt sũng.
“Em xin lỗi! Là em nhớ bác nên qua thăm bác. Em không có trách anh bỏ em lại nhà hàng đâu. Xin anh tin em! Lần sau em sẽ nói trước với anh. Anh đừng giận em nhé, Bác Văn.”
Vương Lệ là người thông minh, bà cũng vội vàng nói đỡ cho Hiểu Khê, nhận hết trách nhiệm về bản thân.
“Là mẹ rủ con bé đến chơi. Con đừng trách oan Hiểu Khê. Con dọa làm con bé tủi thân khóc rồi đây này. Hiểu Khê, không khóc, không giận thằng con vụng về của bác nhé. Đêm nay con ở lại đây, chúng ta tiếp tục tâm sự, được không?”
Bác Văn không mảy may động lòng trước hai người phụ nữ. Anh cởϊ áσ khoác, khom người nhìn vào trong xe.
Diêu Tinh luống cuống chỉnh lại chiếc áo đã đứt hết khuy. Cô vừa thấy anh săm soi dấu răng dữ tợn trên bầu ngực liền vụng về che tay. Hạt đậu đỏ lấp ló nơi mép áo con làm bộ dáng xốc xếch của cô càng thêm quyến rũ khác thường.
Bác Văn gạt tay cô, véo mạnh hạt đậu đỏ làm Diêu Tinh đau trợn mắt. Anh ra lệnh.
“Cô định mặc thế này cho người làm trong nhà nhìn thấy hết hả? Mặc áo vào!”
Diêu Tinh nghiến răng mặc áo khoác của anh, thầm rủa anh một nghìn lần trong đầu. Là anh xé áo cô, cắn cô, xoa nắn cơ thể cô để kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ. Bây giờ anh nói như cô là loại gái điếm thích lộ cơ thể để mồi chài đàn ông.
Đúng là loại vừa ăn cướp vừa la làng. Đồ lưu manh khốn kiếp!
Diêu Tinh chui ra khỏi xe trong sự ngỡ ngàng của hai người. Vương Lệ chỉ tay vào cô, tức giận không nói lên lời. Hiểu Khê quay đầu nhìn Bác Văn với ánh mắt tổn thương đau khổ.
Anh không nói một lời, đi thẳng vào trong nhà.
Diêu Tinh líu ríu đi theo sau, chiếc áo vest to lớn bao bọc cô, che đậy các dấu răng gặm cắn nhưng lại càng tố cáo cơ thể bên trong có vấn đề. Cô đi rất chậm. Nơi giữa hai chân bị sử dụng thô bạo làm cô không thể đi lại như bình thường.
“Cô là rùa à? Không đi nhanh được thì bò cho tôi.” Tiếng quát tháo vọng xuống từ cầu thang.
Diêu Tinh ngẩng đầu nhìn Bác Văn đứng ở bậc thang cao nhất, sắc mặt anh lạnh lẽ và ngạo mạn. Cô cắn môi, lê cơ thể đau nhức lên từng bậc thang. Nhà giàu tuy đẹp nhưng bậc thang thiết kế quá dài, quá cao, chân cô mỗi lần nhấc cao đều đau đến tê dại.
Cô theo Bác Văn vào phòng ngủ rộng lớn. Hai chiếc gối trên giường khiến cô lỡ lời hỏi ra miệng.
“Hóa ra chúng ta ngủ chung giường à?”
Bác Văn dừng động tác cởi tay, quay người hùng hổ đi về phía cô.
Diêu Tinh kinh hãi muốn bỏ chạy thì bị anh bóp cổ, ấn lên cửa phòng.
Tại sao chồng cô luôn thích trò bóp cổ vậy hả?
“Cô cẩn thận lời nói. Nếu cô dám để ông nội nghe được những thứ không nên nghe thì tôi cho cô trải nghiệm cuộc sống địa ngực là như thế nào.”
Bác Văn đi tắm sau khi đe dọa cô.
Diêu Tinh ôm cổ ho khan, đẫm nước mắt nhìn tấm kính phủ kín hơi nước. Ký ức thân thể này cho cô biết người duy nhất có thể trị Bác Văn chính là ông nội anh. Anh rất kính nể và yêu thương ông nội nên không muốn để ông biết hôn nhân của cháu trai không hạnh phúc như vẻ ngoài.
Đêm đó Bác Văn không ngủ lại trong phòng như lo sợ của Diêu Tinh. Cô đoán anh sang phòng Hiểu Khê.
“Anh ta không ngủ cùng mình, không bắt mình phục vụ thứ du͙© vọиɠ biếи ŧɦái kia thì mình phải vui chứ. Tại sao nơi này lại đau và khó chịu?”
Diêu Tinh áp tay lên trái tim, mang theo thắc mắc chìm vào giấc ngủ.
Trái với suy đoán của cô, hiện tại Bác Văn đang giam mình trong phòng làm việc. Anh có buổi hội thảo chuyên khoa với các bác sĩ ở nước ngoài.
Và Hiểu Khê, hồng nhan tri kỷ của anh đang đứng trước phòng ngủ của Diêu Tinh. Cô sốt ruột đi qua đi lại, cau mày không vui.
“Tại sao anh ấy chưa đến tìm mình?”