Chương 42: Thế giới thứ hai

Tóc Diêu Tinh bị kéo giật về phía sau đau điếng. Một khuôn mặt áp đến gần, đôi mắt sắc bén lóe lên trong đêm tối. Đối phương cắn mạnh môi cô, lạnh lùng ra lệnh.

“Rên đi! Tại sao không rên khóc như mọi ngày hả? Tôi muốn nghe tiếng em kêu rên.”

Diêu Tinh há miệng muốn mắng người nhưng cổ họng đau đớn, nước mắt cô chảy ra trong vô thức.

Anh là ai? Tại sao lại cưỡng bức tôi? Bác Văn! Cứu em… Âm thanh duy nhất có thể phát ra là tiếng a a a vô nghĩa.

Đối phương liếʍ mặt cô, nuốt lấy nước mắt. Hắn đột nhiên cắn rách gò má cô.

Đau quá. Em đau…đau lắm… Cơ thể Diêu Tinh vùng vẫy dưới cơn đau nhức. Mùi máu ngày càng nồng.

Sự phản kháng của cô kí©h thí©ɧ đối phương thêm điên cuồng. Hắn gặm môi cô đầy đói khát, rồi thô bạo ấn đầu cô xuống đệm. Hàm răng sắc nhọn tiếp tục cắn nát gáy cô. Cảm giác da thịt bị cắn rách thật khủng khϊếp.

Tại sao không đến cứu em? Anh nói… yêu em mà… đau quá… Bác Văn, anh ở đâu? Diêu Tinh bật khóc trong câm lặng.

Hắn như phát điên hết hôn lại cắn lưng Diêu Tinh. Cô lả đi vì mất máu, hai tay cũng không đủ sức chống đỡ cơ thể, đổ gục trên giường. Tận mắt nhìn Bác Văn chết kết hợp với cơ thể bị bạo lực, tâm lý Diêu Tinh như bị hỏng.

Chuyện khủng khϊếp chỉ kết thúc sau bốn lần chiếm hữu. Cô nằm rũ rượi trên giường, đối phương đủng đỉnh châm lửa hút thuốc.

Ngọn lửa lóe lên lộ ra khuôn mặt đối phương.

Là Bác Văn? Thật sự là anh ấy?

Diêu Tinh gào lớn, tiếng a a làm cô sợ hãi, vươn tay về phía anh, khóc nấc lên cầu cứu.

Đối phương hất mạnh tay cô, cáu kỉnh nói.

“Bỏ ngay tư tưởng bỏ trốn đi. Trừ khi em muốn tôi bẽ gãy chân em.”

Đúng là giọng Bác Văn! Tại sao anh lại cưỡng bức cô? Thú nhân chung tình đó yêu cô bằng sinh mạng, sẽ không hành hạ cô tàn tạ thế này. Đã có chuyện gì xảy ra?

Diêu Tinh tiếp tục lê cơ thể tàn tạ đến gần anh. Ngay khi tay cô chạm đến đùi đối phương thì điện thoại đột ngột đổ chuông. Vừa nhìn thấy tên người gọi trên màn hình, anh bực bội ném vỡ điện thoại.

Căn phòng tiếp tục bị bóng tối nuốt chửng.

Anh vội vàng mặc quần áo rồi đi về phía cửa, ném lại câu nói lạnh lùng.

“Bác sĩ sẽ đến khám sau một tiếng nữa. Em không muốn bị tôi làm chết trên giường thì nên ngoan ngoãn phối hợp.”

“Rầm.” Cửa phòng đóng sầm thật mạnh.

Phòng tĩnh lặng, không khí ngột ngạt, tiếng thở của Diêu Tinh yếu ớt và hoang mang.

Người cưỡng bức cô có khuôn mặt của Bác Văn ở tuổi hơn ba mươi. Căn cứ các lời đe dọa cùng hành vi tra tấn thể xác, cô hiểu bản thân đang bị anh giam cầm. Anh cưỡng bức cơ thể này để trừng phạt tội bỏ trốn.

Này, đá gia truyền! Có chuyện gì vậy? Mày ném tao đến thế giới gì đây? Tại sao không có thông tin hả? Thân thể tao ở thế giới thú nhân thế nào rồi? Bác Văn và tao lần lượt chết, vậy con trai tao ở bên đó phải làm sao hả?

Không có âm thanh máy móc, không có hơi người, chỉ có mùi đặc trưng sau khi quan hệ ngập ngụa trong phòng.

Diêu Tinh đập mạnh tay xuống giường, uất ức không nói thành lời. Từ vị trí được yêu thương cưng chiều như bà hoàng, đột ngột chuyển thành người câm bị bắt nhốt khiến cô không thể giữ bình tĩnh.

Mình phải đi tìm Bác Văn hoặc ít nhất cũng thoát khỏi đây. Mình còn nhiệm vụ, còn phải quay về cứu con trai. Mình sẽ không bỏ qua hành vi tệ hại của anh ta đâu. Bác Văn, anh đợi đấy cho tôi!

Sau khi hạ quyết tâm, Diêu Tim chống tay bò dậy. Cô quấn chăn quanh người vì không tìm thấy quần áo, rồi lê từng bước về phía cửa.

Máu không ngừng rỉ ra từ các vết cắn, hai chân cô run lẩy bẩy như muốn ngã quỵ.

Bên ngoài phòng tối đen, tĩnh lặng như nhà ma. Diêu Tinh gọi Bác Văn và chán nản nhớ ra bản thân không thể nói. Tinh thần cô căng lên như dây đàn, chân dò dẫm bước từng bước đầy cảnh giác.

Diêu Tinh xác định thế giới này giống thế giới thật của mình, có nhà cao cửa rộng, có khoa học kỹ thuật tiên tiến, không còn là thế giới thú nhân ăn lông ở lỗ. Tại sao cô không tìm thấy công tắc điện?

Diêu Tinh đi hết hai cầu thang thì nghe thấy tiếng “cạch” rất nhỏ. Cô bám vào tường để khỏi ngã, tai dỏng lên nghe ngóng.

Có phải là bác sĩ đến khám cho cô không?

“Tìm cô nhanh lên! Bác sĩ đang trên đường đến. Chúng ta chỉ có bốn mươi phút thôi, không được vụt mất cơ hội này.”

“Vâng, thưa chị!”

Tóc gáy cô dựng đứng vì sợ. Đây không phải trộm cắp thông thường. Đối phương quen biết cơ thể này. Trực giác mách bảo có nguy hiểm, phải trốn! Diêu Tinh luống cuống quay người và cơn đau giữa hai chân truyền thẳng lên óc làm cô hét lớn.

Cô bịt miệng nhưng đã muộn.

“Âm thanh từ phía cầu thang.”

Ánh đèn pin quét vào mặt Diêu Tinh. Cô hoảng hốt bò bằng hai chân hai tay. Chân cô quấn vào chiếc chăn và ngã lăn xuống cầu thang. Âm thanh vật nặng rơi trên cầu thang ồn ào.

Đầu cô đập vào bậc cầu thang chảy máu, cơ thể trần trụi nằm rũ như cọng bún. Cô bò dậy muốn chạy trốn thì bị đè nghiến xuống sàn. Có bốn người kìm giữ chân tay cô.

Họ là ai? Họ muốn làm gì? Diêu Tinh không ngừng vùng vẫy để tự cứu bản thân.

“Chát. Chát. Chát.” Ba cái tát giáng xuống mặt cô.

“Nhét thứ gì vào miệng nó đi, coi chừng có cắn lưỡi tự tử.” Giọng phụ nữ vang lên ra lệnh.

Miệng Diêu Tinh bị nhồi vào một thứ bẩn thỉu.

“Các anh có ba mươi phút để làm chết cô ta. Cứ mặc sức chơi đùa, hành hạ tàn bạo, biến cô ta thành miếng giẻ rách nát cũng không sao. Tôi muốn biết anh ta còn muốn chạm vào cơ thể ô uế này không!”

Tiếng cười sung sướиɠ của phụ nữ vang lên trong tiếng cởϊ qυầи áo.

Diêu Tinh điên cuồng lắc đầu van xin. Làm ơn tha cho tôi! Tôi không quen biết các người. Tại sao lại đối xử với tôi ác độc như vậy?

Cô dồn sức húc đầu vào người nằm đè bên trên. Đối phương tức giận đấm vào mặt cô. Mũi cô gãy, nước mắt và máu đầm đìa trên mặt.

Diêu Tinh chính thức rơi vào cơn ác mộng, lần thứ hai bị cưỡng bức khi xuyên đến thế giới này. Cô bị xâm phạm bởi những người lạ mặt. Cơ thể cô bị xé rách, bị đánh đập hành hạ, bị coi như món đồ chơi rẻ rách. Ngay cả quyền lợi cắn lưỡi tự sát cũng bị miếng giẻ trong miệng ngăn cản.

Đầu cô nghẹo một bên, im lìm như đã chết. Tai cô áp trên sàn nhà, nghe thấy tiếng giày cao gót gõ xuống sàn cộp cộp. Cô dồn sức tàn cuối cùng nhìn về phía cánh cửa.

“Đừng làm chết ả.”

Ánh trăng bên ngoài soi rõ đường nét quen thuộc trên gương mặt của người phụ nữ.

Là Hiểu Khê!

Tại sao cô ta ở đây?

Đó là hình ảnh cuối cùng Diêu Tinh nhìn thấy trước khi bóng tối cắn nuốt ý thức.

“Có phải cô muốn hãm hại Lưu gia chúng tôi không hả?” Tiếng quát chói tai đâm vào tai Diêu Tinh. Cô giật mình mở mắt, ngơ ngác nhìn người phụ nữ quý phái tuổi trung niên trước mặt.

Bà ta dí tay vào trán cô, giọng nói cay nghiệt.

“Nhìn cái mặt đần độn này là khó chịu. Lưu gia chúng tôi vô phúc mới có loại con dâu vô tích sự như cô. Cô có gan tự tử thì sao không chết luôn đi hả? Chính tay cô gieo tiếng ác cho Lưu gia chúng tôi, đúng là đồ độc ác!”

Cơ thể Diêu Tinh lung lay theo động tác xỉa xói. Cô vội chống tay để không ngã, kim tiêm trên tay đâm sâu vào trong da thịt làm cô hét lên đau đớn.

“La cái gì hả? Cô muốn dọa tôi lên cơn đau tim phải không?” Người phụ nữ bất mãn tát Diêu Tinh.

Cô vội vàng sờ lên cổ, mắt mở to mừng rỡ. “Mình có thể nói? Tuyệt quá…”

Mắt cô trừng to hơn khi thấy hình ảnh phản chiếu trên tấm kính thông ra hành lang bệnh viện. Cô bối rối hét lớn.

“Đây thật là mình?”