Diêu Tinh hét lên sợ hãi, quay người bỏ chạy. Tinh tinh nổi giận, cào mạnh vào lưng cô.
Diêu Tinh gục xuống đất trong tiếng hét đau đớn.
Một con sư tử nhảy đến quắp lấy cơ thể cô. Chân sau của sư tử đá vào bên đầu tinh tinh khiến nó mất ngã đổ rầm xuống đất. Bóng trắng thả Diêu Tinh xuống đất rồi nhảy bật trở lại. Động tác cắn gϊếŧ con mồi diễn ra như trong chương trình thế giới hoang dã.
Chân trước của sư tử màu trắng vả vào mặt tinh tinh, kéo đứt một bên tai. Động tác của con tinh tinh khá chậm, nó vất vả xoay người, móng vuốt sắc bén móc ngược lên bụng sư tử. Sư tử trắng nhào lộn trên không trung tránh thoát. Bằng một cú vặn eo, sư tử cắn phập vào cổ tinh tinh.
“Rầm.”
Cơ thể tinh tinh đổ rầm xuống đất khiến lá khô bay loạn xa. Bàn tay tinh tinh đập vào chân Diêu Tinh khiến cô kinh hãi.
“Không, không…” Cô hoảng hốt lùi về phía sau, lưng đập vào thân cây. Một ánh mắt hung ác bắn tới khiến hai chân cô cứng đờ tại chỗ. Sư tử trắng đang nhìn cô chằm chằm.
Máu chảy ồng ộc ra từ vết thương trên cổ tinh tinh. Không gian ngập ngụa mùi máu. Diêu Tinh ghê tởm muốn nôn nhưng không dám. Cô sợ chỉ cần bản thân cử động, con sư tử sẽ nhào đến cắn đứt cổ cô.
Sư tử trắng đột nhiên chuyển động. Diêu Tinh muốn gào lên cầu cứu thì cảnh tiếp theo làm cô cắn luôn vào lưỡi. Sư tử trắng đột nhiên thu hẹp bề ngang và kéo dài chiều cao. Chưa đến năm giây, một người đàn ông bằng xương bằng thịt đứng trước mặt cô.
“Bác… Văn… Anh, anh, anh, chuyện gì vừa xảy ra?”
Diêu Tinh lắp bắp chỉ tay vào người đàn ông có ngoại hình giống Bác Văn. Có phải anh cũng đi đến thế giới này giống như cô?
Bác Văn lạnh lùng liếc qua khuôn mặt cô, rồi bình thản khom người nhặt một mảnh da lông động vật màu đen quấn ngang hông. Mặt Diêu Tinh đỏ bừng vì nhận ra Bác Văn không mặc quần áo.
Tiếng gió rít đột ngột vang lên từ bên trái.
“Chát.”
Một cái tát nổ đom đóm mắt giáng mạnh vào mặt Diêu Tinh. Cô ôm bên mặt đau rát, ngơ ngác nhìn người vừa tát mình là một cô gái xa lạ.
“Tại sao cô tát tôi?”
“Cô còn giả bộ không biết lý do hả? Cô tự ý tách khỏi đoàn khiến mọi người bị liên lụy. Tại sao cô không chết dưới móng vuốt của Khốc Khốc đi?” Cô gái hét lớn, giơ tay tát Diêu Tinh.
Cô bối rối tránh né, lưng va phải một nhóm người đi ra từ phía sau các thân cây đổ rạp bởi trận chiến của sư tử và tinh tinh. Diêu Tinh trợn to mắt nhìn trang phục kỳ lạ trên người họ: hai miếng da lông động vật quấn quanh ngực và hông, chân đi dép cỏ.
Đến lúc này Diêu Tinh mới biết bản thân đang đứng giữa rừng rậm. Cây cối xung quanh cao lớn, tán lá rậm rạp che phủ cả bầu thời.
Đây là đâu?
Trả lời câu hỏi của Diêu Tinh là hàng loạt tiếng mắng chửi.
“Cô muốn chết thì chết một mình đi. Tại sao cô dám mang theo Khốc Khốc chạy về phía chúng tôi hả?”
“Nếu không phải Hiểu Khê tốt bụng cho cô đi hái nấm cùng thì cái loại xấu xí như cô cũng xứng đi cùng chúng tôi hả?”
“Chắc chắn cô ta cố tình dẫn dụ Khốc Khốc tấn công Hiểu Khê. Tôi thấy cô ta chạy về phía Hiểu Khê.”
“Mọi người đừng như vậy. Không phải lỗi của Diêu Tinh đâu.” Thình lình một giọng nói mềm mại, ngọt ngào vang lên giữa các giọng the thé, chua ngoa.
Diêu Nhìn trợn to mắt nhìn cô gái tóc đen đi lên phía trước. Hiểu Khê? Tại sao chị ta xuất hiện ở đây? Tuy đường nét khuôn mặt trẻ hơn Hiểu Khê nhưng cô không thể nhận nhầm người được.
Một cô gái kéo tay Hiểu Khê, đau lòng nói. “Hiểu Khê, em quá tốt bụng rồi. Em không nên bênh vực loại người xấu tính như Diêu Tinh.”
Người ngăn cản là cô gái đã tát Diêu Tinh. Mọi người lập tức hưởng ứng lời cô ta.
“Rõ ràng Diêu Tinh có thể chạy trốn dưới móng vuốt của Khốc Khốc. Nhưng cô ta vẫn giả bộ đúng yên để Bác Văn mềm lòng cứu giúp. Tất cả là âm mưu quỷ kế!”
“Đúng vậy, Hiểu Khê đừng nhẹ dạ! Nếu không có Bác Văn kịp thời xuất hiện, người bị thương hôm nay sẽ là Hiểu Khê…”
“Chúng ta nên đuổi cô ta khỏi tộc, tránh về sau bị cô ta hại chết.” Cô gái tóc ngang vai nhận được sự ủng hộ của mọi người, hùng hổ xông đến đẩy mạnh vào người Diêu Tinh.
Vết thương trên lưng vỡ ra sau cú đẩy, Diêu Tinh suy yếu không đứng vững, ngã về phía sau.
“Bộp”. Lưng cô đập vào một thứ ấm áp. Diêu Tinh quay đầu nhìn người đã đỡ mình. Là bác Văn. Anh cúi đầu nhìn cô.Diêu Tinh rùng mình sợ hãi vì nhận ra ánh mắt hung ác của con sư tử.
Ngay lúc này, âm thanh máy móc đột ngột vang lên từ bên trong não Diêu Tinh.
“Xác định thế giới giả tưởng, xã hội thú nhân, tộc sư tử.”
Gần trăm bức ảnh về khí hậu thời tiết, cuộc sống ăn lông ở lỗ, sinh hoạt nguy hiểm khi phải chiến đấu với các loài động vật ăn thịt… lóe lên trong đầu Diêu Tinh.
Đây là thế giới thú nhân, phân chia theo tộc, gồm tộc sư tử, tộc báo, tộc thỏ, tộc trăn, tộc chim,…
Nơi đây phân chia giống cái và thú nhân.
Thú nhân là con người có thể biến thành động vật đi ăn mồi. Là sức chiến đấu chính để bảo vệ tộc đàn khi bị thú hoang tấn công, là lao động chính trong nhà. Thú nhân chiếm 70% thế giới này.
Giống cái không có sức chiến đấu. Là người chăm lo việc nhà, duy trì thế hệ sau.
Cuộc sống lạc hậu và cổ hủ, không có khoa học kỹ thuật, sống sót hoàn toàn dựa vào săn bắn, hái lượm. Thức ăn là động vật hoang dã và rau dại hái trong rừng.
Con người ở đây chỉ có hai khái niệm chiến đấu và sống sót. Chiến đấu để không bị tộc khác thôn tính, chiến đấu với động vật hoang dã tấn công thôn làng. Tìm kiếm thức ăn, no bụng để sống sót, để duy trì đời sau.
Khí hậu nơi đây chia làm hai mùa: mùa mưa và mùa tuyết rơi. Mùa mưa giúp cây cối sinh sôi khiến nguồn thức ăn phong phú. Mùa tuyết rơi rét cắt da cắt thịt, rau dại bị chôn vùi dưới tuyết, động vật trốn trong hàng, nguồn thức ăn thiếu thốn.
“Xác định thân phận đối tượng sống lại.”
Diêu Tinh là giống cái mười chín tuổi. Năm tuổi, cha ruột tử trận trong trận chiến bảo vệ tộc sư tử. Bảy tuổi, mẹ ruột kết bầu bạn với thú nhân tộc báo và rời khỏi tộc đàn. Việc giống cái trong tộc kết bầu bạn với thú nhân tộc khác là một sỉ nhục. Từ đó Diêu Tinh bị tộc sư tử ghét bỏ.
Cô sống thui thủi một mình. Trong nhà không có thú nhân đi săn mồi nên thức ăn thiếu thốn. Cơ thể cô gầy gò, suy dinh dưỡng so với tuổi. Ngoại hình kém cỏi cùng tính cách âm u, lầm lì khiến cô bị mọi người xa lánh.
Năm Hồ Bắc Diêu Tinh mười tám tuổi, không có thú nhân nào muốn kết bầu bạn với cô. Sau năm năm, Y sư trong tộc chỉ định một thú nhân cho cô. Thú nhân xui xẻo là con trai tộc trưởng, Hắc Tinh Bác Văn. Người trong tộc đều biết anh thích giống cái xinh đẹp nhất tộc là Tư Tư Hiểu Khê.
Nhưng chỉ định kết bầu bạn là tuân theo ý chỉ của thần thú, con của tộc trưởng cũng không có quyền phản kháng. Quyết định này khiến toàn bộ giống cái trong tộc đố kỵ và chán ghét Hồ Bắc Diêu Tinh.
Sau một năm kết bầu bạn, Hắc Tinh Bác Văn vẫn chưa quên được Tư Tư Hiểu Khê. Anh đối xử lạnh nhạt với bầu bạn, điều này khiến Hồ Bắc Diêu Tinh càng tự ti, nhút nhát, yếu đuối.
Ngày hôm nay, giống cái trong tộc vào rừng hái rau dại. Hồ Bắc Diêu Tinh lạc khỏi mọi người nên bị Khốc Khốc tấn công. Triệu Diêu Tinh đúng lúc này nhập hồn vào cơ thể giống cái yếu đuối này.
“Xác định mục tiêu tìm kiếm: Hắc tinh hiện tại nằm trong tộc sư tử.”
“Xác định thời gian hoàn thành nhiệm vụ: không giới hạn.”
“Xác định giới hạn hoạt động: người làm nhiệm vũ sẽ bị trục xuất hồn khỏi cơ thể Hồ Bắc Diêu Tinh nếu rời khỏi tộc sư tử.”
“Nhiệm vụ thất bại: hồn tan, xác hủy.”
Âm thanh máy móc kết thúc. Lượng thông tin khổng lồ truyền vào não Diêu Tinh chỉ trong nháy mắt. Tin tức nhiệm vụ thất bại sẽ hồn tác xác hủy khiến Diêu Tinh bối rối. Có phải cô thất bại thì sẽ không còn cơ hội nào cứu con trai không?
“Cô nhìn đủ chưa?”
Một giọng lãnh đạm kéo tỉnh Diêu Tinh. Cô vẫn tựa vào ngực thú nhân tên Bác Văn. Tuy cô biết anh ta không phải là tên chồng sở khanh ở thế giới thật nhưng cảm giác ghê tởm vẫn khiến cô khó chịu.
Vẻ mặt ngơ ngác của cô làm anh nhíu mày không vui. Bác Văn đẩy cô ra xa. Tuy động tác không thô lỗ nhưng rất dứt khoát, chứng minh vị con trai tộc trưởng này rất ghét bỏ bầu bạn của mình. Sau đó, anh đi thẳng đến chỗ giống cái xinh đẹp đang được mọi người vây quanh.
Diêu Tinh nuốt nước bọt, tự sắp xếp lại tình huống máu chó của bản thân. Cô nhập hồn vào một giống cái đã kết hôn nhưng bị chồng ghét bỏ. Điều kinh khủng nhất: chồng cô có khuôn mặt của Bác Văn, và giống cái trong lòng anh ta lại giống Hiểu Khê.
Bởi vì Hắc tinh đang ở tộc sư tử nên cô không thể rời khỏi bộ tộc được. Dù không muốn hay chán ghét thì cô vẫn phải đối diện với hai con người này. Diêu Tinh cắn môi, hạ quyết tâm trong lòng. Cô thấy Bác Văn sắp tới gần chỗ Hiểu Khê, liền cố tình hỏi.
“Hiểu Khê là bầu bạn của anh à?”
“Diêu Tinh, chị đừng hiểu lầm. Em và Bác Văn không có gì đâu. Chị đừng giận anh ấy được không?” Mặt Hiểu Khê đỏ bừng, bối rối xua tay. Cô ta ứa nước mắt nhìn Diêu Tinh, lộ ra vẻ oan ức.
Bộ dạng đáng thương của Hiểu Khê khiến người bên cạnh đồng tình. Cô gái tóc ngang vai chống nạnh, chỉ tay vào mặt Diêu Tinh, mắng té tát.
“Diêu Tinh, cô đừng tưởng bản thân là bầu bạn của con trai tộc trưởng là có quyền bắt nạt Hiểu Khê.”