Chương 26: Sống hay chết đều là người của tộc sư tử!

Lời nói của thú nhân tộc hổ tạo nên làn sóng nghi ngờ trong lòng tộc sư tử.

“Cô ta đúng là thông đồng với thú nhân này như lời Hiểu Khê.”

“Tội nghiệp Bác Văn! Anh ta chấp nhận làm thử nghiệm của Thần Thú vì sự trong sạch của cô ta, vậy mà…”

Diêu Tinh nổi giận khi bị vu oan. Cô liếc nhìn sườn mặt lạnh lùng của Bác Văn, không biết anh có hoài nghi cô không? Cô hùng hổ tiến lên trước, tức đến mức nói bậy.

“Cái quái gì vậy hả? Tôi không quen biết anh. Đổi cái rắm mà đổi.”

Lần đầu ăn nói thô tục khiến mặt cô đỏ bừng, mắt long sòng sọc, giọng nói cũng vang dội.

“Thời điểm chúng ta vui vẻ bên nhau, tôi vẫn nhớ cô rêи ɾỉ dễ nghe thế nào. Bây giờ cô tuyệt tình làm tôi đau lòng… Á!”

Một bóng trắng đánh về phía thú nhân tộc hổ. Con hổ màu đen sọc trắng bật lên cắn vào bụng sư tử trắng. Chân sau sư tử đá mạnh vào yết hầu nó.

Thú nhân tộc hổ kéo bầu bạn tộc trưởng chật vật lùi về phía sau, vấp chân ngã xuống đất. Hắn gào lớn, bàn tay cầm dao run lẩy bẩy.

“Mày dám tấn công tao hả? Có tin tao gϊếŧ giống cái này không? Đây là mẹ mày đấy, thằng khốn!”

Bầu bạn tộc trưởng khóc rống vì sợ hãi, liền bị ăn tát vào miệng.

Sư tử trắng vồ hụt, nhào lộn trên không, khi tiếp đất đã biến thành Bác Văn. Sắc mặt anh đẹp thui, hung ác cảnh cáo.

“Mày còn dám nói bậy về em ấy một câu, tao cắn đứt đầu mày.”

Khí thế tàn nhẫn sắc bén của anh hiện lộ quanh người.

Ngực Diêu Tinh vang lên tiếng thịch. Tim cô đập mạnh và nhanh như tiếng trống. Bác Văn nổi giận khi cô bị thú nhân cợt nhả, hành vi này vô tình chạm đến tim cô.

Bác Văn và thú nhân tộc sư tử ngày càng áp sát kẻ địch. Con hổ đen gầm lên thúc giục đồng bọn. Thú nhân tộc hổ nghiến răng nói.

“Diêu Tinh, mẹ cô đang ở tộc hổ. Tôi trà trộn vào tộc sư tử là vì muốn đón cô đến ở với bà ấy.”

“Tôi không có mẹ!” Diêu Tinh hét lên theo phản xạ nhưng rồi vội vàng che miệng. Cô quên bản thân đang là giống cái Diêu Tinh, không phải nhị tiểu thư Triệu gia. Mẹ của cơ thể này đã lấy thú nhân tộc khác sau khi chồng chết.

“Cái gì? Mẹ tôi kết bầu bạn với thú nhân tộc hổ?”

“Cô không biết mẹ mình đi theo ai à?” Thú nhân tộc hổ trợn mắt không tin.

“Bà ta vứt bỏ tôi từ bé, tại sao tôi phải biết?” Diêu Tinh không giấu giếm khinh bỉ trong giọng nói. Cô và giống cái Diêu Tinh đều là trẻ bị mẹ vứt bỏ, cô hiểu cảm giác cô độc, sợ hãi và tự ti khi phải đối phó với mọi thứ khi còn quá bé.

“Cô không tò mò địa vị của bà ấy ở tộc hổ hả?”

Tộc sư tử nhìn chằm chằm Diêu Tinh.

Bác Văn đứng gần cô ta, ánh mắt nhìn thẳng vào Diêu Tinh, không có biểu cảm nào trên khuôn mặt lạnh lùng của anh.

Diêu Tinh nói thật suy nghĩ trong lòng. “Tôi và bà ấy không liên quan nhau. Tôi là giống cái của tộc sư tử. Sống hay chết đều là người của tộc sư tử!”

Lời nói tự hào đổi lấy thiện cảm trong mắt tộc sư tử, đổi lấy sự cưng chiều trong đôi mắt sâu hun hút của Bác Văn. Mặt Diêu Tinh vô thức đỏ lên ngại ngùng.

Bộ dạng e thẹn của cô chọc giận thú nhân tộc hổ. Hắn nổi điên cứa dao vào cổ bầu bạn tộc trưởng rồi ném bà ta xuống đất. Hắn túm cổ Hiểu Khê làm con tin, gào thét ra lệnh.

“Cô không đi cũng phải đi! Tộc trưởng, ông nhanh trói Diêu Tinh giao cho tôi. Tôi trả hai giống cái này cho ông.”

Con dao dí lên mặt Hiểu Khê làm cô ta ràn rụa nước mắt.

“Đừng gϊếŧ tôi… hu hu… tộc trưởng cứu cháu… bác trói chị Diêu Tinh đi… rồi chúng ta sẽ tìm cách cứu chị ấy về…”

Tiếng gầm của sư tử lấn át tiếng khóc của Hiểu Khê. Thú nhân đi săn trong rừng đã quay trở về. Trong đó có nhiều thú nhân yêu thầm Hiểu Khê, nghe tiếng khóc của cô ta liền nổi điên ném con mồi săn được, biến về hình thú xông đến giải cứu.

Con hổ đen lao lên chặn đầu hai sư tử màu nâu.

Tộc mèo hoảng sợ chạy tán loạn. Giống cái tộc sư tử tranh thủ trốn vào bên trong tộc, tránh cản trở thú nhân chiến đấu.

Thú nhân tộc hổ bóp cổ Hiểu Khê giơ lên làm lá chắn, chân gã thô bạo đạp xuống lưng bầu bạn tộc trưởng để bà ta không thể chạy trốn.

Tộc trưởng biến về hình sư tử đen ngăn cản đám thú nhân trẻ tuổi vừa đi săn về. Số lượng thú nhân yêu thích Hiểu Khê hơn ba mươi người khiến trận đánh trở nên hỗn loạn.

Một thú nhân đi săn về biết có thể dùng Diêu Tinh đổi Hiểu Khê liền tấn công cô từ sau lưng.

Diêu Tinh bị cắn vào vai, lôi về phía thú nhân tộc hổ.

Bác Văn đang giằng co ngăn cản đám thú nhân ngu ngốc nên không trở tay kịp. Sư tử trắng nhảy tới cắn ngang bụng đồng loại, quật nó xuống đất. Diêu Tinh bị hất văng ra xa, lưng chảy máu đầm đìa. Cô gắng gượng bò dậy.

Tiếng gầm hoảng loạn của Bác Văn đột ngột chấn đinh ta cô. “Diêu Tinh!

Con dao cắm trúng ngực Diêu Tinh. Cô ngã xuống đất. Giữa bụi mù mịt, sư tử trắng lao hết tộc lực về phía cô. Hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy trước khi hôn mê là khuôn mặt hung ác chảy xuống dòng nước trong veo.

Bác Văn khóc?

Khóc vì cô?

Chuyện cười này không thú vị chút nào.

Thú nhân tộc hổ bắt theo Hiểu Khê và bầu bạn tộc trưởng, nhảy lên lưng hổ đen bỏ trốn. Thú nhân sư tử không dám ra tay đánh gϊếŧ vì sợ làm tổn thương giống cái.

Hổ đen khá rành địa hình xung quanh, nó chạy đến một triền dốc cao, hất bầu bạn tộc trưởng xuống dưới. Tộc trưởng dẫn đầu lao xuống triền dốc cứu bà ta.

Khi chạy tới gần bờ sông phía Tây, Hiểu khê tiếp tục bị ném lại làm vật cản đường. Hổ đen và thú nhân không thể biến hình lao xuống sông. Bốn con sư tử màu nâu lao theo sau. Do kỹ năng bơi lội của hổ tốt hơn sư tử nên đã để mất dấu, không đuổi bắt được thú nhân tộc hổ.

Tại lều Y Sư.

Bác Văn ngồi trên thảm da, ôm chặt Diêu Tinh trong lòng, cuống cuống nói. “Y Sư, ông không thể nhanh tay hơn được hả? Máu chảy ra quá nhiều rồi này.”

“Tôi chỉ có hai tay. Cậu không thấy cả hai tay tôi đang chế thuốc đây hả? Giục cái gì mà giục!”

Mắt anh đỏ hoe nhìn khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống của cô, nghẹn ngào hỏi. “Còn con dao này thì sao hả? Tôi rút ra nhé?”

“Cậu muốn cô ấy chảy máu nhiều hơn hả đồ ngu! Để yên đấy cho tôi.”

“Em ấy chắc chắn đau lắm…” Bàn tay to lớn áp vào mặt Diêu Tinh, đầu ngón tay run rẩy kịch liệt.

“Diêu Tinh, đừng sợ, sắp không sao rồi. Em đợi một chút, sẽ hết đau.”

Anh cúi đầu, áp trán mình vào trán cô.

“Xin lỗi vì không bảo vệ được em! Là lỗi của tôi… em tỉnh dậy đi. Tôi xin em…”

Cảm giác lạnh buốt từ người cô truyền sang làm anh sợ hãi. Một giọt nước chảy xuống mặt Diêu Tinh.

“Tôi biết em không thích bị tôi ôm, em tỉnh dậy đánh tôi vì tội không nghe lời đi Diêu Tinh…”

Hình ảnh con dao cắm phập vào ngực Diêu Tinh liên tục xuất hiện trong đầu anh. Sợ hãi đánh mất thứ trân quý làm anh vô thức ôm siết lấy cô.

Cơ thể lạnh lẽo không hề phản ứng.

Bác Văn như tên ngốc, thì thầm từng lời tâm tình vào tai cô. Thống khổ van xin.

“Em chê tôi dính người cũng được, chê tôi phiền cũng không sao, không thích ăn thịt Khốc Khốc thì tôi hắt Hu Hu cho em… chỉ cần em tỉnh dậy…”

“Bộp.”

“Cậu muốn cô ấy chết sớm đấy hả? Cậu ôm chặt quá làm con dao cắm sâu hơn kìa. Buông ra!” Y sư nện chày gỗ vào đầu Bác Văn, gào thét mắng người.

Bác Văn hoảng sợ buông Diêu Tinh thì thấy đám thú nhân lao huỳnh huỵch vào lều.

“Đã cứu được bầu bạn của tộc trưởng và Hiểu khê. Y Sư mau chữa trị, hai người chảy nhiều máu lắm.”