Bác Văn ôm Diêu Tinh chạy đến cổng bộ lạc.
Những người không đi săn thú và hái rau rừng ngày hôm nay đều tụ tập đông đủ.
Nhóm người xa lạ khoảng một trăm người, bộ dạng bẩn thỉu và mệt mỏi. Số lượng giống cái nhiều hơn thú nhân, trẻ con đặc biệt ít, chỉ có ba đứa bé oặt ẹo đang sụt sịt khóc.
“Em ở đây. Đừng đi loạn.” Bác Văn thả Diêu Tinh xuống bên cạnh nhóm giống cái, anh đi đến gần tộc trưởng.
Thế giới thú nhân tôn sùng sức mạnh. Tộc trưởng và người kế vị đời tiếp theo luôn phải là thú nhân tài giỏi nhất trong cùng lứa tuổi. Hiển nhiên thủ lĩnh tộc mèo nhận ra Bác Văn. Gã đập tay trái lên ngực chào hỏi, ánh mắt nôn nóng nhìn tộc trưởng, giọng nói nhún nhường, cầu khẩn.
“Tộc hổ cho người trà trộn vào các bộ tộc nhỏ yếu, nắm rõ lực lượng chiến đấu chính, hiểu rõ địa hình rồi bất ngờ tấn công vào ban đêm. Đêm qua bọn chúng tấn công tộc thỏ và tộc mèo của chúng tôi. Sức mạnh tộc hổ hơn chúng tôi về thú hình, một địch được mười. Dù không cam lòng nhưng sự thật là tộc hổ đã chiếm đoạt được hai tộc mèo và thỏ. Tộc mèo chúng tôi có hơn hai nghìn người, vậy mà chỉ còn lại… từng này. Tôi đã phụ lòng các thú nhân đã hy sinh… A A A… Tôi không cam lòng!”
Gã vừa dứt lời liền khụy gối xuống khóc rống. Tộc trưởng đã hy sinh khi ở lại chiến đấu kéo dài thời gian để gã đưa giống cái cùng thú con chạy trốn.
Nhóm người đứng phía sau gã cũng rưng rức khóc.
Các bộ tộc đánh chiếm địa bàn, gϊếŧ hại thú nhân và giống cái tộc khác là chuyện xảy ra thường xuyên trong thế giới này. Các bộ tộc có thú hình nhỏ yếu như thỏ, mèo, gà… luôn là mục tiêu đánh gϊếŧ của các bộ tộc lớn. Kẻ thắng sẽ bắt giống cái, cưỡng ép họ trở thành người tộc mình. Kẻ thua bỏ trốn, tìm một mảnh đất mới xây dựng lại bộ tộc.
Thú nhân tộc mèo sau khi phát tiết cảm xúc, liền đứng dậy, đập tay lên ngực thể hiện sự tôn trọng.
“Tộc trưởng, chúng tôi muốn xin gia nhập tộc sư tử.”
Lời cầu xin vừa đưa ra đã khiến tộc sư tử chấn kinh. Bởi vì tự tôn giống loài, các bộ tộc nhỏ yếu càng đánh càng ít cũng chưa từng có ý định xin sáp nhập vào các bộ tộc lớn mạnh.
“Sáp nhập vào tộc sư tử là không còn thủ lĩnh hoặc tộc trưởng tộc mèo.” Tộc trưởng không gật hay lắc đầu, nghiêm túc nói.
“Tôi hiểu. Địa bàn bị chiếm, tộc trưởng bị gϊếŧ chết, ngay cả thú con kế vị tộc trưởng cũng chết trên đường chạy trốn. Hiện tại giống cái tộc mèo nhiều hơn thú nhân, thú nhân sẽ không đủ năng lực bảo vệ nếu bị tộc hổ tìm ra. Chúng tôi sẽ tuân theo mọi mệnh lệnh của tộc trưởng tộc sư tử. Xin cho chúng tôi gia nhập tộc sư tử!”
Nhóm người tộc mèo đều cúi đầu như đã thống nhất từ trước. Sự nặng nề bao trùm không khí, ngay cả tiếng khóc của thú con cũng im bặt từ bao giờ.
“Đây là chuyện đại sự, tôi cần bàn bạc với người trong tộc, ngày mai sẽ có câu trả lời. Bây giờ mọi người cứ nghỉ ngơi và chữa trị vết thương.” Tộc trưởng thở dài, không làm khó đám người đã đang mệt mỏi vì chạy trốn quãng đường dài.
Tộc mèo cúi đầu cảm ơn, líu ríu đi qua cánh cổng lớn theo hướng dẫn của Y Sư. Nhưng một tiếng quát đột ngột vang lên.
“Đợi một chút!” Bác Văn đi lên phía trước, đến gần thú nhân tộc mèo. Khuôn mặt lạnh lùng của anh làm người đối diện co người lại theo bản năng. “Anh nói tộc hổ cho người xâm nhập vào các bộ tộc nhỏ yếu là như thế nào?”
“Cách đây vài ngày, có thú nhân lạ mặt bị thương ngất xỉu gần tộc mèo của tôi và tộc thỏ. Điểm chung của các thú nhân này là không thể biến về hình thú nên không xác định được thú hình…”
“Cái gì? Không thể biến về hình thú?” Y Sư la lớn, hoảng hốt quay sang hỏi tộc trưởng. “Thú nhân tộc hổ kia đâu rồi?”
“Yên tâm, tôi cho người canh phòng hắn rất kỹ. Không phải Bác Văn ghen tuông bẻ gãy hai tay hắn rồi hay sao? Hắn có thể làm cái gì chứ…”
“Rầm.”
“Á Á Á! Cứu tôi với!”
Tiếng vật nặng rơi xuống đất cùng tiếng giống cái la hét cắt ngang lời tự tin của tộc trưởng.
Tộc mèo hoảng sợ la hét. Tộc sư tử hỗn loạn xô đẩy nhau. Bác Văn và các thú nhân nhảy vào giữa nhóm giống cái đang chạy loạn.
Diêu Tinh được Bác Văn ôm eo nhảy lên cao, tránh được một con dao đá phi tới chỗ cô. Mặt cô cắt không còn giọt máu.
Có kẻ muốn gϊếŧ cô?
“Không cần sợ. Tôi ở đây!” Giọng nói bình tĩnh của Bác Văn như tiếp thêm cảm đảm cho Diêu Tinh. Cô được anh thả xuống đất, đẩy ra sau người.
Bụi đất mù mịt tan bớt, nhìn rõ khung cảnh hỗn loạn. Ngay cạnh cổng là tộc Mèo đứng co ro một góc. Tộc sư tử chia làm ba nhóm do các thú nhân đã biến về hình thú đứng bảo vệ giống cái.
Ngay giữa trung tâm là thú nhân tộc hổ suýt cưỡng bức Diêu Tinh. Dưới chân gã là xác chết đã bị cắn đứt cổ của thú nhân tộc sư tử. Đứng bên cạnh gã là một con hổ màu đen vằn trắng, miệng đầy máu tươi.
“Tộc trưởng, cứu tôi!” Bầu bạn của tộc trưởng bị thú nhân tộc hổ bắt giữ, kề dao đá vào cổ, khóc lóc cầu cứu.
“Anh Bác Văn, cứu em…” Hiểu Khê ngồi dưới đất, ngay sát miệng con hổ. Quần áo da trên người cô ta xộc xệch, tóc tai rối mù, nước mắt chảy đầm đìa, sắc mặt xanh mét hoảng loạn.
Các thú nhân vẫn luôn ái mộ Hiểu Khê liền nổi giận, nhảy tới muốn cắn chết con hổ. Thú nhân tộc hổ hét lớn cảnh cáo.
“Dừng lại! Nếu không tôi sẽ gϊếŧ hai giống cái này.”
Con hổ há to miệng như muốn cắn đứt đầu Hiểu Khê làm cô kinh hãi bò rạp trên đất.
“AAA! Cứu tôi, cứu tôi. Nó sẽ cắn tôi chết mất…”
Thú nhân tộc sư tử kịp thời dừng lại, bày ra tư thế sẵn sàng nhào đến cắn gϊếŧ.
Thú nhân tộc hổ suýt cưỡng bức Diêu Tinh là một thú nhân cao to như Bác Văn. Hắn híp mắt nguy hiểm, rạch mạnh dao đá vào cổ bầu bạn tộc trưởng, máu chảy dọc cổ làm bà ta sợ không dám kêu khóc. Hắn lớn giọng ra lệnh.
“Trong tay tôi là bầu bạn của tộc trưởng và giống cái của người kế vị tộc trưởng. Kẻ nào dám tấn công, tôi gϊếŧ hai giống cái quan trọng này.”
Giống cái của người kế vị tộc trưởng? Mọi người đồng loạt kinh ngạc quay đầu nhìn Diêu Tinh. Cô đen mặt khi hiểu ra mọi chuyện.
Thú nhân tộc hổ này hiểu lầm Hiểu Khê là giống cái của Bác Văn.
Diêu Tinh liếc Bác Văn sắc lẻm. Cô rít lên khó chịu, âm lượng chỉ đủ hai người nghe. “Tại sao thú nhân tộc khác cũng nghĩ Hiểu Khê là giống cái của anh? Tại sao anh không phản bác?”
Sự im lặng của Bác Văn làm cô hụt hẫng. Diêu Tinh không hề được các thú nhân đối xử dịu dàng nên cô không cảm nhận rõ việc thú nhân luôn cưng chiều giống cái và phải bảo vệ giống cái là chuyện bình thường.
Bác Văn cùng toàn bộ tộc sư tử im lặng không phản bác vì lo nghĩ đến tính mạng hai giống cái. Nếu thú nhân tộc hổ biết con tin mà hắn ta bắt không hề có giá trị như hắn tưởng, hắn có thể nổi điên gϊếŧ người.
Trong khi Diêu Tinh đang hiểu lầm và thất vọng về Bác Văn thì thú nhân tộc hổ tiếp tục ra điều kiện.
“Chúng ta làm cuộc giao dịch.”
“Giao dịch thế nào?” Tộc trưởng cảnh giác hỏi, ánh mắt lo lắng nhìn dao đá trên cổ bầu bạn.
“Tôi trả bầu bạn tộc trưởng cho ông, ông gϊếŧ hết tộc mèo cho tôi.”
Không khí căng thẳng bao trùm mọi người. Người tộc mèo liếc mắt ra hiệu, dò hỏi có nên bỏ chạy hay không? Người dẫn đầu lén lắc đầu, nói thầm đợi xem tình huống.
Thú nhân tộc hổ thích thú trước bầu không khí nặng nề và máu tanh do mình tạo ra. Hắn cười khùng khục, đưa ra điều kiện thứ hai.
“Giao dịch thứ hai là tôi muốn dùng giống cái của người kế vị tộc trưởng trao đổi lấy giống cái tên Diêu Tinh kia.”
Ngón tay hắn chỉ thẳng vào Diêu Tinh.