Chương 172: Gϊếŧ người diệt khẩu

Hiểu Khê đang tranh cãi với một người đàn ông trung niên hói đầu. Tức giận làm gương mặt trang điểm của cô ta trở nên ác độc.

“Hai mươi triệu cũng không đổi được vị trí hiện tại của tôi. Tôi chưa muốn mất việc và đi tù.” Người đàn ông trung niên hất tay cô ta, dùng khăn lau mồ hôi trên mặt, khổ sở giải thích.

“Đi tù? Anh nói cái gì vậy hả?”

“Ban đầu tôi đã làm việc xong với ban tổ chức nhưng đến ngày hôm qua, bên tài trợ chương trình đã bị thay thế. Phía nhà tài trợ không đồng ý giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất thuộc về cô.”

“Thay đổi nhà tài trợ? Tại sao không có chút tiếng gió nào bên phía truyền thông?” Hiểu Khê hít vào thật sâu, lấy lại bình tĩnh. Cô ta phân tích tình huống, đưa ra câu hỏi sắc bén. “Có phải nhà tài trợ yêu cầu giải thưởng đó cho Tiêu Doanh Doanh không?”

“Không có! Nhà tài trợ yêu cầu sự công bằng trong bình chọn. Tiêu Doanh Doanh đạt giải nữ diễn viên phụ xuất sắc nhất là năng lực của cô ấy, không có đi cửa sau như cô.”

Mặt Hiểu Khê xám ngoét trước lời khẳng định của người đàn ông.

“Ông có biết nhà tài trợ mới là ai không?”

“Là chủ tịch của Hoắc gia. Cô biết gia tộc lâu đời nhất thành phố B không? Là gia tộc có sản nghiệp trải rộng khắp quốc gia, trụ sở chính đặt ở thành phố B. Bình thường Hoắc gia cũng tham gia một số hạng mục điện ảnh và âm nhạc, lần này họ có hứng thú với giải Phim của năm.”

Người đàn ông nói một tràng dài nhưng không thấy Hiểu Khê phản ứng. Ông ta len lén quan sát sắc mặt u tối cùng ánh mắt nham hiểm của cô ta, sợ đến mức lùi về sau vài bước. Ông ta nói thật nhanh.

“Tôi sẽ chuyển trả cô hai mươi triệu. Ừm, vậy nhé. Cô đừng liên lạc với tôi nữa. Tôi không muốn lộ ra việc tôi nhận hối lộ đâu.”

Ông ta co giò lên chạy vào thang máy, nhanh chóng biến mất.

Tầng hầm gửi xe trở nên tĩnh lặng, không có người xuống lấy xe, cũng không có người đánh xe mới vào gửi.

Diêu Tinh vẫn đứng nấp sau cột trụ lớn, chưa hết sốc trước bí mật vừa biết. Cô không hiểu tại sao Hiểu Khê phải dùng tiền mua giải? Thực lực diễn xuất của cô ta không kém Tiêu Doanh Doanh, năm nay không đoạt giải thì năm sau. Giới giải trí có rất nhiều giải thưởng điện ảnh, Hiểu Khê là một trong số ít các diễn viên trẻ luôn có xuất đề cửa. Cô ta cần gì làm một việc nguy hiểm đến danh tiếng.

Diêu Tinh thở dài khó hiểu.

“Ai?”

Tiếng quát làm Diêu Tinh giật thót tim. Cô không dám ló đầu ra kiểm tra.

Hiểu Khê đã phát hiện ra cô? Không thể nào! Cô nấp rất kỹ, làm sao cô ta thấy cô được.

“Tôi đã thấy cô. Ra đi!”

“…” Ngu mới ra. Diêu Tinh liếc mắt xem thường.

“Cộp. Cộp. Cộp.” Tiếng giày gõ lên sàn hầm gửi xe vang lên thật rõ ràng và ngày càng gần.

“Cô biết điểm chung duy nhất của chúng ta vào đêm nay không?” Giọng Hiểu Khê ngân nga như đang hát.

Tôi và cô vĩnh viễn không có điểm chung. Diêu Tinh nghiến răng nhủ thầm.

“Tôi thật hối hận vì chọn màu vàng hoàng yến cho đêm nay.” Hiểu Khê khịt mũi mỉa mai.

Diêu Tinh giật nảy người, cúi đầu kiểm tra và phát hiện vạt váy của cô lộ ra khỏi cột trụ. Tiếng giày giẫm xuống sàn ngày càng đến gần. Diêu Tinh hít sâu vào một hơi, nhấc váy lên cao và bỏ chạy.

“Để xem cô chạy được đến bao giờ?” Hiểu Khê cười lớn, đuổi theo.

Chiếc đầm sang trọng trở thành gánh nặng, đôi giày cao gót làm tốc độ chạy của Diêu Tinh chậm lại rất nhiều.

“Cô đuổi theo tôi làm gì? Muốn gϊếŧ người diệt khẩu à?” Diêu Tinh vừa chạy vừa có tâm tình trò chuyện. Cô không hề nhận ra giọng nói của mình có bao nhiêu sung sướиɠ khi biết Hiểu Khê không thành công cướp được giải thưởng.

“Cô nghĩ chúng ta đang đóng phim đấy à? Lại còn gϊếŧ người diệt khẩu. Thật nực cười!”

“Vậy cô đuổi theo tôi làm gì? Xin chữ ký à?”

“Tôi chỉ muốn tâm sự với cô về việc nên và không nên nghe trộm thôi. Tâm sự như hai người bạn thân.” Hiểu Khê cười lên như tiếng rắn, rin rít và man rợ.

Tiếng giày vang dội khắp hầm gửi xe như muốn vò nát tim Diêu Tinh. Cô càng chạy càng sợ. Cô đã biết bí mật của Hiểu Khê, cô không tin bản thân có thể bình yên thoát khỏi đây.

Tiếng giày đuổi theo đột ngột biến mất làm Diêu Tinh ngạc nhiên quay lại vì tò mò.

Khuôn mặt thâm hiểm của Hiểu Khê bị phóng đại. Cô ta đã đuổi theo sát nút. Cô tay ôm váy về phía trước, chân trần lao nhanh về phía Diêu Tinh.

Cô ta vứt giày từ bao giờ?

“Diêu Tinh, tôi gϊếŧ cô!” Hiểu Khê hét to, tay giơ con dao sắc nhọn, lao tới hết tốc lực.

Mắt Diêu Tinh trợn to vì kinh hãi. Chân cô luống cuống trước sự hung ác của Hiểu Khê, vấp vào gấu váy, lảo đảo ngã xuống sàn.

Sát khí từ sau lưng nhảy bổ đến làm Diêu tinh nghiến răng chống tay xuống sàn lấy đà, bật dậy muốn tiếp tục chạy. Cô không thể để Hiểu Khê bắt được.

Ánh sáng đèn xe ô tô đột ngột chiếu tới. Phản xạ khiến Diêu Tinh nhắm mắt, giơ tay cản ánh sáng. Chỉ tích tắc ngắn ngủi cũng đủ khiến Hiểu Khê bắt kịp cô.

“Két.”

Thứ cuối cùng Diêu Tinh cảm nhận được là mắt cô bị chói đến đau rát, tay cô bị con dăm cắm vào đau buốt đến run rẩy. Ý thức của cô chìm vào bóng tối.

Diêu Tinh và Hiểu Khê cùng lúc bị xe đâm.

Xe ô tô kịp thời bẻ lái nên chỉ húc nhẹ vào hai người. Xe đâm vào cột trụ bên cạnh, lửa bắn tóe lên từ mũi xe bẹp dí.

Cửa xe bật mở, Khải Tư lao xuống từ ghế lái, hét lớn.

“Diêu Tinh! Cô có sao không?”

Hắn thô bạo đẩy Hiểu Khê đã hôn mê nằm đè trên người Diêu Tinh, cẩn thận ôm Diêu Tinh.

“Xin lỗi! Tôi không cố ý… hai người bất ngờ lao ra, điểm mù làm tôi không nhìn thấy… xin lỗi… để tôi đưa cô đến bệnh viện…”

Khải Tư bế Diêu Tinh lên, bước nhanh về chiếc xe đang chập lửa bốc khói đen. Hắn hoảng hốt nhìn xung quanh để tìm sự giúp đỡ.

“Có ai không? Cứu cô ấy với…”

“Bộp.” Một gậy gỗ quật vào gáy Khải Tư. Hắn ôm Diêu Tinh ngã xuống sàn, lâm vào hôn mê.

Những chiếc xe bên trong hầm gửi xe vốn luôn yên lặng đột ngột mở tung cửa. Hơn mười người mặc áo đen, đeo kính đi xuống.

Người đứng đầu đi đến bên Diêu Tinh, đá vào người Khải Tư khiến hắn bật ngửa người, lộ ra khuôn mặt. Gã lạnh lùng ra lệnh, giọng nói không giống người địa phương.

“Đưa bọn chúng đi.”

“Vâng.”

Gã rút điện thoại, bấm số điện thoại liên lạc gần nhất. “Đã bắt được đối tượng.”

“Camera cũng xử lý xong.” Trả lời là giọng phụ nữ. “Rút đi!”

“Vâng.”

Đám người lạ mặt nhanh chóng mang Hiểu Khê, Khải Tư và Diêu Tinh rời đi. Chiếc xe bị đâm bẹp dí mui xe của Khải Tư cũng được kéo đi. Toàn bộ dấu vết thể hiện sự có mặt của ba người nhanh chóng được xóa. Tầng hầm nhanh chóng khôi phục sự tĩnh lặng.

Thời điểm Diêu Tinh tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ. Bản năng trước nguy hiểm được tích lũy trong các thế giới trước khiến cô khôn ngoan nằm im, không mở mắt, nén hơi thở thật nhẹ nhàng.

Diêu Tinh lắng tai nghe tiếng động xung quanh. Đây chắc chắn là một căn phòng, mùi ẩm mốc cho biết nơi này ít người dùng. Trong phòng có khoảng năm sáu hơi thở khác nhau. Hai người có hơi thở khá nhẹ và đều đặn, chứng tỏ đang hôn mê.

Hôn mê? Đầu Diêu Tinh tua lại những gì đã xảy ra. Vậy một trong hai người hôn mê là Hiểu Khê? Ai đã đâm xe vào cô? Đây là bắt cóc hay…

“Tại sao lại bắt cả Hiểu Khê?” Một giọng ồm ồm đột ngột vang lên từ góc phòng.

Diêu Tinh tập trung lắng nghe, không suy nghĩ linh tinh.

“Ai biết hai người đó lại mặc quần áo có màu giống nhau. Tôi sợ bắt nhầm nên mang luôn cả hai về.” Trả lời là một giọng địa phương khá nặng.