Quyển 1 - Chương 7: Nổi tiếng và đố kị

Hoa Nguyệt lâu.

Nguyệt Thần: “Tiểu nhị mang cho ta một chút thức ăn và nước tắm.”

Hai người trong lúc đi lên phòng, không ai nói nên có chút tĩnh lặng. Nhưng cũng không quá lâu, đã bị Hàn Tuyết Vũ phá vỡ.

Hàn Tuyết Vũ: “Sư phụ, người trước nghỉ ngơi. Ta đi lấy sách nhá!”

Nguyệt Thần: Vũ nhi lúc nào cũng khả ái, phải làm sao giờ!~

2 canh giờ trôi qua.

Trời ơi! Sao mà lâu vậy trời, còn mệt hơn đi thực chiến a!

Nói thật vừa học xong là tôi lăn ra ngủ luôn đó!

Sáng ngày hôm sau.

Hôm nay tôi thức dậy sớm để đi theo sư phụ đến Đấu Tràng. Đối chiến này khá dễ, nhưng lâu lâu cũng có đối thủ vượt cấp khiêu chiến, khó chơi tôi cố lắm mới thắng!

Cứ như vậy sau 1 tuần danh tiếng tôi tại nơi cũng gọi là nổi đó! Càng nổi càng có người đố kị, tỉ như việc sáng nay. Trong lúc giao chiến, tên đối thủ kia đã sư dụng ám khí. Mặc dù Đấu Tràng, có quy định là không được sử dụng ám khí. Đặc biệt ám khí có độc!

Tôi trong trận đó đã bị ám khí thụ thương, sư phụ tôi gần như nhanh chóng đưa tôi về Hoa Nguyệt Lâu! Trước khi đi, còn cho tên kia một cái liếc mắt đầy sát khí.

Độc trên ám khí, khiến người bị trúng dễ bị phong bế tu vi tạm thời, tác dụng phụ là tê liệt trong 1 ngày. Cái này cũng tùy tu vi và tố chất thân thể.

Đối thủ của tôi là có mục đích rõ ràng là khiến tôi thua, sau đó chà đạp danh tiếng mới nổi này của tôi. Lòng dạ hắn thật khiến người ta sợ hãi! Cư nhiên ra tay với một hài tử mấy tuổi như tôi!

Nguyệt Thần: Chết tiệt! Giám là đồ nhi bảo bối của ta bị thương!

Tại một một nơi nào đó.

Tên đối thủ: “Con nhóc kia cũng chả có gì, bị ta phóng cho cái ám khí cũng phải bỏ chạy thôi! Nào là thiên tài, ta khinh!

Nguyệt Thần: “Ngươi chơi xấu với Vũ nhi, thì đừng hòng có kết cục đẹp!”

Tên đối thủ: “Hả ngươi là ai! Là... là...”

Chưa kịp nói, thân hình hắn đã bị bao phủ bởi băng. Nguyệt Thần đi tới đạp đổ bức tượng băng và rời đi nhanh chóng.

Một cái kết thúc của tiểu nhân vật.

Sau khi tỉnh lại, tôi liền nhanh chóng tìm sư phụ. Thì thấy sư phụ đang ngồi uống trà rất thảnh thơi.

Hàn Tuyết Vũ: “Sư phụ rất thảnh thơi a.”

Nguyệt Thần: “Tỉnh rồi thì mau ăn rồi luyện tập đi, con mà lần sau bị thụ thương thì đừng trách ta!”

Hàn Tuyết Vũ: “Vâng... con đã hiểu.”

Vì chuyện thụ thương của tôi, lịch trình chúng tôi có chút thay đổi. Cụ thể là ở đây thêm 1 tuần, đặc biệt rèn luyện cho tôi!

(┬┬﹏┬┬)