Chương 24
Hôm ấy là một ngày âm u, mây đen kéo đến xám xịt cả một vùng trời. Dù vậy, lời hứa của một thằng con trai làm Đăng không thể nào không đến chỗ hẹn được.
Trước khi đi, Đăng âm thầm giúp nó đóng học phí học kỳ tới cùng với tiền trọ để nó an tâm học hành. Cậu biết nếu nói nó sẽ không bao giờ chấp nhận sự giúp đỡ nên tốt nhất là âm thầm làm một mình.
Chẳng hiểu sao trong lòng lại cảm thấy có một chút bất an mà không thể nào lý giải được.
-Hôm nay chắc mưa lớn lắm, cẩn thận kẻo bị ướt đó nha Kiến.
Đăng dịu dàng dặn dò trước khi đến chỗ hẹn.
-Ừm, Voi cũng vậy nhé, trời mưa thì chạy xe chậm thôi đường trơn trượt lắm đó.
Dặn dò xong xuôi đâu đó, Đăng đến chỗ hẹn đã thấy Thức cùng đám bạn chờ sẵn ở đó.
Nhìn thấy cậu hắn cười nhếch mép thách thức.
-Mày đến trễ hai phút đó.
-Không cần nói nhiều, chỉ cần mày giữ lời là được.
Đăng cũng chẳng thèm quan tâm đến thái độ của hắn, đối với cậu nếu không vì nó thì cậu đã không để yên cho cái tên phách lối này rồi. Đường đường là một người em trai cùng chung huyết thống vậy mà lại đối xử với chị gái mình như thế, thật không thể chấp nhận được.
-Để xem khả năng của mày đến đâu đã.
Hắn hất mặt về phía Đăng rồi dựng chống xe, chỉnh sửa lại mũ bảo hiểm chuẩn bị vào cuộc.
Đăng cũng thế, cậu rất ghét những tên phách lối chẳng coi người khác ra gì, hay ức hϊếp con gái như hắn.
Cuộc đua bắt đầu, thằng Tuấn cùng đám bạn cũng yên lặng đứng nhìn, tụi nó hoàn toàn tin tưởng vào tay lái lụa của Đăng.
Tiếng còi vang lên, cả hai chiếc xe tiến về phía trước.
Đăng đang dẫn trước một đoạn khá xa, dường như hắn ta đang có âm mưu gì mà luôn giữ một khoảng cách với cậu.
Cảm thấy có chuyện gì đó không ổn, Tuấn lấy xe chạy theo. Nhưng chưa đuổi kịp thì từ đằng xa cậu đã nghe tiếng xe ngã rất mạnh, đến nỗi toàn thân run rẩy.
Đăng nằm trên vũng máu, thoi thóp.
Lần đầu tiên cậu bị tai nạn trên đoạn đường này trong mấy năm đua xe ở đây.
“…Chăm…sóc…Linh….”
Ba chữ cuối cùng Đăng nói trước khi rơi vào hôn mê mà không bao giờ tỉnh lại được nữa.
Đám bạn tụ tập đông đủ.
Mưa bắt đầu nặng hạt.
Từng dòng máu đỏ tươi hòa theo mưa lan đi thật nhanh.
Tiếng gọi tên cậu.
Tiếng hét trong vô vọng
Thế nhưng cậu vẫn nằm đó, im lìm.
…
Tối hôm ấy, khi mưa vẫn còn rơi làm không khí trở nên ảm đạm, nó ngồi co ro trong góc phòng buồn bã.
-Linh ơi, mở cửa cho tôi với.
Nghe giọng thằng Tuấn ngoài cửa, nó đứng lên mở cửa, trong lòng linh tính có chuyện gì đó sắp xảy ra.
Nó nhìn Tuấn hồi hộp.
-Sao cậu lại đến đây?
-Có chuyện này tôi muốn nói với cậu, nhưng cậu phải hết sức bình tĩnh
Mặt Tuấn vô cùng căng thẳng, ánh mắt buồn rười rượi, nước mưa trên người ướt đẫm khiến môi tím lại, hơi thở dồn dập như có chuyện gì đó rất nghiêm trọng.
Nó dường như không còn đủ kiên nhẫn để chờ Tuấn, chưa bao giờ nó thấy mình nóng vội như bây giờ.
-Có chuyện gì cậu nói nhanh đi.
-Đăng…cậu ấy….bị tai nạn và không qua khỏi….
Buông hai tay ra khỏi người Tuấn, nó cảm thấy toàn thân mình tê liệt. Đây không thể nào là sự thật được, rõ ràng sáng nay nó còn dặn dò cậu chạy xe cẩn thận cơ mà, chắc chắn là đám bạn này bày trò để lừa nó, đúng rồi, là bọn họ đang lừa nó mà thôi.
-Cậu nói cậu ấy ra đây đi, đừng có mà giỡn kiểu này nữa.
Nó quay mặt đi hướng khác không dám nhìn thẳng vào mắt Tuấn bởi nó sợ lắm, sợ đây là sự thật, sợ Đăng bị tai nạn, sợ cậu sẽ không còn bên cạnh nó nữa.
-Tôi nói thật, cậu ấy mất rồi cậu hiểu không hả?
Tuấn la lớn lên, nước mắt cũng bắt đầu rơi xuống, cho đến bây giờ cậu vẫn chưa thể chấp nhận được thằng bạn thân đã vĩnh viễn rời xa mình.
-Cậu…biến….đi..
Nó nghẹn ngào không nói thành lời, cho dù bản thân có tự trấn an mình như thế nào đi chăng nữa thì nhìn những giọt nước mắt của Tuấn nó không thể nào không tin được.
Không khóc, không cười, nó đứng bất động đờ đẫn đến Tuấn còn cảm thấy xót xa.
-Linh à, tôi biết chuyện quá đột ngột nhưng cậu làm ơn hãy bình tĩnh được không?
-Không thể nào….không thể nào…
Nó lẩm nhẩm một mình trong miệng, lý trí mách bảo đây là sự thật nhưng con tim vẫn ngoan cố không chịu chấp nhận, Đăng không thể nào bỏ nó mà đi được, nó có làm gì sai đâu tại sao lại như thế này cơ chứ.
-Linh…
Tuấn nhìn thấy hai vai nó run rẩy mà cảm thấy đau lòng, cậu đưa tay nắm lấy tay nó liền bị gạt ra.
-Cậu về đi.
Giọng nói lạnh nhạt của nó lại vang lên, cậu sợ lắm, sợ nó xảy ra chuyện gì thì cậu cũng chẳng còn mặt mũi nào để gọi Đăng là bạn thân nữa.
-Cậu đừng như vậy được không Linh? Đăng nó sẽ không yên lòng nhắm mắt nếu cậu cứ như vậy.
-Đừng nói nữa, tôi muốn được một mình. Đi đi.
Nhìn cái thái độ dứt khoát của nó, Tuấn biết mình không rời đi cũng không được.
Cậu chỉ biết yên lặng vỗ vai nó rồi trở về trong mưa tầm tã.
Mãi đến khi Tuấn đi rồi, nó mới thấm thía nỗi buồn đau đớn như thế nào.
Chỉ trong phút chốc, nó đã mất đi người quan trọng nhất trong cuộc đời.
Tất cả mọi người trên thế giới này đều khinh bỉ con nhỏ như nó, ngay cả ba ruột còn chưa từng thừa nhận, duy chỉ có mình Đăng là quan tâm nó thật lòng.
Những tưởng cuộc đời này còn mang đến cho nó chút tia sáng le lói, ấy thế mà cuối cùng lại nhẫn tâm cướp mất đi nguồn hi vọng duy nhất trong đời, cướp đi người nó yêu thương bằng cả trái tim.
Tại sao không phải là bất cứ ai khác, tại sao không phải là nó mà là Đăng cơ chứ? Nó sợ cảm giác mất mát này kinh khủng. Có lẽ cậu đã rất đau đớn và cô đơn lạnh lẽo lắm.
“Đừng bỏ tôi một mình có được không? Làm ơn hãy xuất hiện rồi cậu muốn gì tôi cũng sẽ ngoan ngoãn không dám cãi nửa lời…”
Giọng nó rơi vào trong tuyệt vọng, Đăng đã từng hứa sẽ dắt tay nó đi đến cuối con đường, cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không bao giờ để nó cô đơn một mình, ấy thế mà cậu lại quên mất. Cậu không xứng đáng là con trai, cậu không biết giữ lời hứa của mình.
Ngoài trời, mưa vẫn rơi như đang khóc thay cho nỗi đau trong lòng, nó chẳng biết thứ cảm giác hiện tại đang hiện hữu là gì, chỉ biết là rất đau, đau như ai đó đang bóp nghẹt lấy trái tim mình vậy.
Nhớ ngày xưa khi còn là một cô bé chỉ biết đến bóng tối, nó không cười, không khóc, không nói chuyện. Cái gương mặt lầm lầm lì lì khiến ai cũng muốn xa lánh không dám lại gần. Vậy mà chỉ một thời gian ngắn từ khi Đăng xuất hiện, nó bỗng nhiên biết cười, biết chăm chút cho bản thân, biết hi vọng, biết chờ đợi một người.
Nó nhớ ánh mắt, nhớ nụ cười của Đăng, nhớ tất cả những gì thuộc về cậu thậm chí đó là điều nhỏ nhặt nhất. Giá như lúc ấy nó yêu thương cậu nhiều hơn, giá như lúc ấy nó dành nhiều thời gian ở bên cậu thì bây giờ đã không hối tiếc như thế này rồi.
Đau lắm,
Đau hơn cả những cái đánh đòn của ba, những lời sỉ nhục của dì.
Đau hơn nỗi đau thể xác mà thằng em cùng cha khác mẹ từng đem lại.
Đau hơn cả lúc sống cô đơn như một đứa bụi đời.
Đau đến mức chỉ muốn chết đi mà thôi….
Nó nằm co quắp trên nền, không muốn cử động, thậm chí còn không muốn thở.
Ước gì hôm nay là ngày Cá tháng tư,
Ước gì thằng Tuấn chỉ đang lừa nó,
Ước gì đây chỉ là một giấc mơ mà khi thức giấc nó lại được nhìn thấy nụ cười của cậu.
…