Chương 5: Lạt mềm buộc chặt
Nhưng Hứa Lạc không hề biết, sau khi nhận được tin nhắn gọi thức ăn, Quan Tĩnh để điệnthoại di động xuống, gương mặt trở nên nghiêm túc.
Nhất định Hứa lạc gặp phải chuyện gì.
Quan Tĩnh không để ý đến chuyện cô trả tiền hay không, anh chỉ cần Hứa Lạc ăn ngon mà thôi.
Nhưng tự nhiên Hứa Lạc lại đề xuất chuyện tiền bạc với mình, anh cảm thấy rất kỳ lạ.
Với tính tình tùy tiện của cô, đại khái một ngày nào đó phát hiện ra tiền lương còn sót lại một tháng của mình còn nhiều hơn so với sức tưởng tượng của cô, cho nên mới suy nghĩ đến cùng là vì sao, cuối cùng lại nghĩ tới mình ở đây.
Cho nên nhất định đã xảy ra chuyện, khiến cô cảm thấy… khoảng cách với mình quá gần.
Quan Tĩnh nhíu mày lại, giống như đang suy nghĩ giải quyết chuyện gì quan trọng, từ từ tính toán chuyện này lại một lần.
Khả năng lớn nhất, có người nói ra vào.
Chuyện này cũng không phải ngoài ý muốn. Bởi vì mỗi lần Quan Tình đến tìm Hứa Lạc, anh gần như chưa hề trốn tránh. Lúc ấy, anh không hẳn không có một loại ý tứ ‘hi vọng mọi người trong trường đều biết tôi đi tìm cô ấy, tốt nhất hiểu lầm tôi là bạn trai của cô ấy’.
Bây giờ lại xuất hiện kết quả này, ít ra anh đã đạt được mục đích, đáng tiếc đã khơi lên sự cảnh giác của Hứa Lạc.
Cũng may anh không nóng nảy, Quan Tĩnh mím môi suy nghĩ, hiện tại đã được tiếp xúc với Hứa Lạc, bấy nhiêu đó đã đủ rồi, không cần thiết phải ép quá sát, khiến Hứa Lạc sinh lòng đề phòng.
Sau khi nghĩ ra quyết định này, anh thở phào nhẹ nhõm, đứng lên đi vào phòng bếp, tiếp tục nấu ăn.
Có lẽ bởi vì thái độ bình thường của Quan Tĩnh, cho nên Hứa Lạc cũng từ từ yên lòng. Dù sao dì Chu cũng chỉ là thuận miệng nói ra, nếu như chỉ vì vậy mà xa lánh Quan Tĩnh thì cũng thật quá đáng.
Dù sao Quan Tĩnh nói là đang theo đuổi mình, nhưng cho tới bây giờ vẫn chừng mực tuân thủ nghiêm ngặt, hiểu biết thức thời. Nếu như không thể ở bên nhau, làm bạn bè cũng tốt… phải không?
Chuyện của Quan Tĩnh không làm cô nhức đầu, ngược lại những học sinh càng ngày càng không chút kiêng kỵ kia lại khiến cô khó xử.
Quà tặng đưa tới càng ngày càng đáng giá, cũng không biết hỏi thăm đâu được phương thức liên lạc với cô, mỗi ngày nhắn tin điện thoại tới, khiến cô phiền não không thôi, thậm chí chận cô lại trong trường học, tỏ tình trước mặt mọi người.
Mặc dù tạm thời ảnh hưởng không lớn lắm, cũng không nghe người khác nói gì, nhưng trong lòng Hứa Lạc hốt hoảng. Lãnh đạo trường học có cho rằng cô dạy bậy học sinh không? Cứ tiếp tục như vậy nữa, cô thật sự không muốn ở lại trường học nữa
Vì vậy Hứa Lạc do dự, rồi lại nhớ tới lời nói của dì Chu.
Mặc dù Quan Tĩnh không phải là bạn trai của cô, nhưng người khác không cần biết! Chỉ cần khiến người khác nghĩ rằng mình có bạn trai, hơn nữa lại còn rất ưu tú là được.
Vì vậy hôm nay, lúc Quan Tĩnh mang cơm tới, Hứa Lạc liền lắp bắp mở miệng, “Quan Tĩnh, bình thường… anh có bận rộn không?”
Nếu như công việc bận rộn thì sợ rằng không có thời gian phối hợp với mình diễn trò rồi!
Quan Tĩnh là một người rất lanh lợi, lập tức nhận ra ngay đây là Hứa Lạc có yêu cầu quá đáng, lập tức nói, “Dĩ nhiên. Tôi là ông chủ, bình thường chỉ cần thỉnh thoảng tới tiệm xem một chút là được rồi. Những chuyện khác đã có người làm.”
“À.” Hứa Lạc thở phào nhẹ nhõm, “Này, gần đây có thể mời anh thường xuyên lui tới trường học được không không? Tôi muốn… tôi có thể cần một người bạn trai.”
Quan Tinh khó có thể tin nổi những lời này, ánh mắt anh hơi động, nhìn bộ dạng khó xử của Hứa Lạc một chút, niềm vui mới vừa dâng lên trong lòng từ từ hạ xuống.
Ý của Hứa Lạc không phải như mình nghĩ.
Nhưng lại là một cơ hội khó có thể được. Nghĩ lại, lúc cô gặp khó khăn, cô đã nguyện ý tìm mình giúp một tay, đã là một chuyện hiếm có.
“Gặp phải vấn đề gì sao?” Anh nhẹ nhàng hỏi.
Hứa Lạc gật đầu, “Ừ… có mấy học sinh cứ quấn lấy tôi, giải quyết không được. Tôi muốn, muốn bọn họ biết tôi đã có bạn trai, thì sẽ khiêm tốn một chút.”
Quan Tĩnh kiềm chế, nhịn không được, đưa tay vuốt nhẹ đầu của Hứa Lạc. Bộ dạng cúi đầu tội nghiệp này thật sự là khiến người ta đau lòng.
“Được rồi, đừng lo, chuyện này giao cho tôi đi. Bảo đảm giải quyết tốt đẹp.” Anh nói.
Hứa Lạc ngẩng đầu nhìn anh, trên mặt lộ ra bộ dạng tươi cười, “Cám ơn anh, Quan Tĩnh. Anh thật tốt.”
Cổ họng Quan Tĩnh co giật, đưa tay ra vỗ vỗ lên vai Hứa Lạc, “Cô ngốc, không nên tùy tiện nói những lời như thế với một người đàn ông.” Loại người tốt này không ai muốn nhận đâu.
Nghe giống như, ‘anh rất tốt, nhưng chúng ta không thích hợp, tôi có người yêu rồi’ chẳng hạn.
Sau đó Quan Tĩnh lại không đảm nhiệm vai trò bạn trai của cô giống như Hứa Lạc đã nói. Đây chẳng qua là diễn trò cho người khác nhìn, đối với Quan Tĩnh mà nói thì không có ý nghĩa gì. Chưa nói, bây giờ Hứa Lạc còn chưa quyết định ở chung với mình, lúc này truyền ra loại tin đồn này thì thật sự không tốt đối với cô.
Cho nên anh trực tiếp tìm người điều tra thu thập chứng cứ, tìm ra mấy học sinh quấy rầy cô, tới thẳng cửa giải quyết.
Về phần thủ đoạn ra sao, khụ khụ, mọi người đều hiểu, đó là bí mật giữa đám đàn ông.
Sau khi trải qua chuyện này, Hứa Lạc cảm thấy Quan Tĩnh đáng tin cậy hơn nhiều. Hơn nữa quan hệ giữa hai người lại càng thêm thân cận. Lúc chung đυ.ng với nhau, thái độ của cô cũng tự nhiên hơn nhiều.
Quan Tĩnh tính ra kế hoạch bên ngoài của mình đã đến lúc tiến thêm một bước rồi.
Nếu duy trì một đoạn quan hệ nào đó trong thời gian quá dài, mà lại không có biến đổi gì, thường thường sẽ khiến người ta đặt ấn tượng. Nếu như anh vẫn giữ khoảng cách như vậy, sợ rằng trong lòng Hứa Lạc sẽ từ từ xem anh như một người bạn.
Anh phí hết tâm tư, cũng không phải là vì muốn làm bạn của Hứa Lạc.
Tối hôm đó, Quan Tĩnh gọi điện thoại cho Hứa Lạc, “Tin tức khí tượng bảo ngày mai có mưa, nhiệt độ sẽ hạ xuống thấp, em nhớ chú ý mặc thêm quần áo, ra cửa nhớ mang theo dù.”
“Dạ.” Hứa Lạc nói, “Anh cố ý gọi điện thoại là chỉ vì muốn nhắc nhở tôi chuyện này? Anh nhắn tin là được rồi.”
“Không phải.” Quan Tĩnh nói, “Có thể ngày mai tôi không có thời gian mang cơm tới cho em rồi.”
“À…” Nghe được tin tức này, Hứa Lạc không phải cảm thấy tiếc nuối là mình không được ăn cơm ngon nữa, mà là một loại cảm giác mất mác cô không thể diễn tả được, “Muốn… bận rộn à?”
“Ừ, chó tôi nuôi ngã bệnh. Bác sĩ nói là bị ngột ngạt, cho nên muốn dẫn nó ra vùng ngoại ô một thời gian ngắn. Ngoài đó qua lại không tiện, lại phải ở một thời gian, tôi sợ ảnh hưởng chuyện cơm nước của em.” Quan Tĩnh nói.
Hóa ra là như vậy. Hứa Lạc suy nghĩ một chút, hỏi, “Anh nuôi chó gì vậy? Trước đây chưa nghe anh nhắc qua.”
“À.” Chẳng hiểu vì sao giọng nói của Quan Tĩnh có vẻ rất vui, “Là chó Côn Minh. Lúc trước ở trong quân đội đã từng hợp tác với nó, là một cậu bé rất xinh đẹp lại thông minh. Chỉ là có lẽ trước kia có thói quen huấn luyện, không hoạt động một thời gian dài sẽ xảy ra vấn đề. Cứ cách một khoảng thời gian tôi thường hay mang nó ra vùng ngoại ô vài ngày, để nó chạy nhảy một chút.”
Lúc này Hứa Lạc mới nhớ ra, hình như Quan Tĩnh và anh của mình là bạn học trong trường quân đội. Ban đầu cô và Thượng Khiết còn cười nhạo người ta, học trường quân đội ra ngoài sửa xe, quả thật không có thiên lý.
Bất quá tiếp xúc lâu ngày rồi mới biết, Quan Tĩnh không hề giống như người sửa xe. Anh ôn hòa lễ độ, rất có phong độ, còn tỉ mỉ săn sóc, quan trọng nhất là bộ dạng hoạt bát, nhìn ra sao cũng không giống là người bình thường.
Có lẽ thật đúng như lời của anh trai nói, bởi vì sở thích, mới tự mình ra tay sửa xe thì phải?
Nhưng mà, thì ra anh cũng đã từng phục vụ trong quân đội à? Sau đó vì chuyện gì mà từ bỏ? Nói như vậy, không phải phần lớn học sinh tốt nghiệp trường quân đội sẽ không chuyển nghề sao? Cho dù chuyển tới vùng khác, cũng là nơi đóng quân, bộ phận quân ủy, hoặc là ít nhất cũng là đội hình cảnh, đồn cảnh sát gì đó.
Nếu không, đi trường chuyên nghiệp làm huấn luyện viên cũng có tương lai mà.
Cho dù thế nào đi nữa, ra ngoài tự mình mở tiệm sửa xe, quả thật là độc hành chẳng giống ai.
Cô suy nghĩ một hồi rồi hỏi, “Chó Côn Minh kia tên gì? Sau khi trở lại có thể cho tôi gặp nó không?”
“Tên là Phấn Đấu.” Giọng nói của Quan Tĩnh tràn đầy tiếng cười, tần số chấn động này có thể xông thẳng tới trái tim của mình, khiến nó phập phồng liên tục. Bỗng nhiên trên mặt Hứa Lạc nóng rang, giọng nói của Quan Tĩnh lọt vào trong tai nghe ra có vài phần mê hoặc dịu dàng, “Khi trở về sẽ dẫn em sang đây thăm nó.”
“Được.” Cô cầm điện thoại di động nói.
Quan Tĩnh đi chuyến này chính là gần một tuần lễ.
Không có Quan Tĩnh chuyển phát tình yêu mỗi ngày, nhắn tin sáng chiều, điện thoại thỉnh thoảng, Hứa Lạc phát hiện, hình như mình có chút không quen.
Nhất là mỗi buổi trưa, cô phải đi vào căn tin trường học đầy ấp người, chịu đựng ánh mắt sói mói của cả đám đông cho qua hết giờ cơm, loại cảm giác này lại càng phát ra rõ ràng.
Chỉ là có lúc Quan Tĩnh gọi điện thoại tới, nhưng Hứa Lạc lại kiên cường, không muốn nói ra tình cảnh của mình. Cô có cảm giác như vậy là nhận thua, giống như cô không thể tiếp nhận chuyện mình lấy lòng làm nũng với Quan Tĩnh vậy.
Tuy là như vậy, nhưng ít nhiều gì Quan Tĩnh cũng nghe ra được. Mặc dù chuyện này là do một tay anh kế hoạch ra, mà bây giờ kết quả cũng đúng là nằm trong dự liệu của anh.
—— sau khi chiếm đầy cuộc sống của đối phương, đột nhiên rút người đi, đương nhiên cô sẽ cảm thấy không quen, tiến tới bắt đầu nhớ nhung mình.
Mục đích rõ ràng đã đạt được, nhưng Quan Tĩnh lại không nỡ lòng.
Đáng lẽ Hứa Lạc phải được yêu thương che chở trong lòng bàn tay, dù tốt với cô cỡ nào đi nữa cũng là không đủ, nhưng lại bị mình ngấm ngầm tính toán, khắp nơi lộ ra ti tiện.
Mặc dù mình không thể trở lại, nhưng Quan Tĩnh đã gọi điện thoại cho tiệm ăn đặt thức ăn, mỗi ngày đúng giờ đưa tới cho Hứa Lạc, như vậy, cô không cần phải đi tới căn tin nữa rồi.
Lúc Quan Tĩnh trở lại, không hề nói trước với Hứa Lạc. Cho nên khi Hứa Lạc buồn bã ỉu xìu mở cửa, lại thấy ngoài cửa không phải là nhân viên đưa thức ăn của tiệm cơm, mà là bóng dáng quen thuộc của người nào đó, thì đúng thật là vừa mừng vừa sợ. Nếu không phải còn sót lại chút lý trí, cô thật sự muốn nhào vào lòng Quan Tĩnh mất rồi.
Cô cảm thấy tâm tình của mình quả thật kích động quá mức, nửa ngày mới ngập ngừng nói ra một câu, “Anh đã trở lại?”
“Đúng rồi.” Quan Tinh thân mật vỗ vỗ đỉnh đầu của cô, trước khi Hứa Lạc đưa tay lên căn cản thì anh đã thu tay lại, “Vì bồi thường cho em, hôm nay dẫn em đi ăn bên ngoài.”
“Đi gặp Phấn Đấu hả?” Hứa Lạc hỏi.
Quan Tĩnh mỉm cười, “Được, tùy em.”